Trang trong tổng số 55 trang (550 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [42] [43] [44] [45] [46] [47] [48] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Tuấn Khỉ

Trung Quốc: Kẻ bắt nạt ở Biển Đông

Bài đăng trên Nghiên cứu Biển Đông Thứ sáu, 10 Tháng 8 2012 14:33

Các yêu sách rộng lớn của Trung Quốc ở Biển Đông không có cơ sở pháp lý và Mỹ là cường quốc duy nhất có đủ sức mạnh để đáp trả. Mỹ cần lên tiếng khẳng định đường lưỡi bò là vi phạm luật pháp quốc tế và Mỹ sẽ chiến đấu để duy trì tự do hàng hải ở Biển Đông.

https://lh6.googleusercontent.com/-N17kPW0ljFI/UCcsFY2tGUI/AAAAAAAAJdg/6PkfiO9lOoc/s800/AG-AD103_1south_G_20120809103009.jpg


Tuần trước, người phát ngôn Bộ Ngoại Giao Mỹ tuyên bố việc Trung Quốc thành lập Tam Sa và triển khai quân đồn trú ở đây là “đi ngược lại những nỗ lực ngoại giao hợp tác để giải quyết các khác biệt và có nguy cơ làm tình hình căng thẳng gia tăng”. Sự phản đối yếu ớt như vậy cũng đủ để Trung Quốc có lý do để phê phán chủ nghĩa đế quốc của Mỹ.

Lý do của việc Trung Quốc đột ngột giận dữ như vậy một phần là vì các phe phái khác nhau của Trung Quốc đang phải tỏ ra cứng rắn trong vấn đề Biển Đông trước Đại hội Đảng. Tuy nhiên một lý do khác đã khiến cho các nước láng giềng của Trung Quốc phản ứng và quyết tâm đối đầu với Trung Quốc là thay vì thừa nhận sai lầm của mình, Trung Quốc lại coi Mỹ là “kẻ xấu giấu mặt” đang đầu độc quan hệ với Đông Nam Á.

Trong Sách trắng 2000, Trung Quốc viện dẫn các bằng chứng lịch sử từ thời phong kiến để chứng minh cho “chủ quyền không thể tranh cãi” đối với quần đảo Trường Sa, cấu trúc quan trọng nhất ở Biển Đông, ví dụ như như “Trung Quốc là nước đầu tiên phát hiện và đặt tên cho quần đảo này là Nam Sa và nước đầu tiên thực hiện quyền tài phán ở Nam Sa”.

Đây là lập luận gây tranh cãi. Trung Quốc có thể có những bản đồ cổ nhất nhưng các thương gia bản địa, Malay, Ấn Độ và Arab đã có các chuyến đi vượt biển trước khi người Trung Quốc bắt đầu các chuyến thám hiểm của họ. Các bản đồ Trung Quốc và các nước khác đưa ra từ thời cổ đại đến thế kỷ 20 đều trình bày các đảo này là các mối nguy hiểm cho hàng hải chứ không phải là vùng lãnh thổ thuộc chủ quyền của nước nào.

Điều trớ trêu là ở chỗ quân phiệt Nhật mới là nơi khởi điểm của các đòi hỏi chủ quyền này của Trung Quốc. Học giả Trung Quốc hải ngoại Wang Gungwu đã cho thấy các bản đồ thời Chiến tranh Thế giới II của Nhật Bản đã trình bày Biển Đông như là một cái hồ của Nhật Bản; đây là những đòi hỏi chủ quyền nghiêm túc đầu tiên đối với các quần đảo này.

Điều trớ trêu thứ hai là các đòi hỏi của Trung Quốc hiện nay bắt nguồn từ bản đồ năm 1947 của chính phủ Tưởng Giới Thạch, trong đó bản đồ chữ U gồm 11 đoạn, chiếm 90% diện tích Biển Đông. Chính quyền cộng sản xuất bản lại tấm bản đồ này với 9 đoạn, khẳng định vùng biển này là “vùng nước lịch sử”.

Bắc Kinh tiếp tục sử dụng bản đồ này để giải thích cho các đòi hỏi chủ quyền của mình mặc dù bên cạnh đấy, Trung Quốc thường xuyên viện dẫn Luật Biển hoặc các quyền lãnh thổ có trước Luật Biển. Trung Quốc hành xử như thể Trung Quốc sở hữu toàn bộ vùng biển này, như việc năm ngoái lên án Việt Nam khai thác ở khu vực nằm trong đường chữ U nhưng trên vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam.

Thậm chí cho dù tất cả các đảo đang tranh chấp thuộc về Trung Quốc, diện tích Trung Quốc kiểm soát theo luật quốc tế vẫn tương đối nhỏ. Chỉ có một số ít đảo có đủ điều kiện cho con người sinh sống, tức là có thể có vùng EEZ 200 hải lý. Thậm chí diện tích này còn nhỏ đi do chồng lấn với vùng EEZ tính từ bờ biển của các nước khác. Các bãi đá và bãi ngầm chỉ được có vùng lãnh hải 12 hải lý là tối đa. Bên cạnh đó, Trung Quốc cho rằng các nước Đông Nam Á chấp nhận quyền của Trung Quốc đối với các đảo cho đến những năm 1970 khi dầu mỏ và khí đốt được tìm thấy ở đây. Điều này không chính xác: Vào thời điểm đó bản đồ năm 1947 của Trung Quốc đã là chủ đề gây tranh cãi.

Chỉ sau khi dầu mỏ được phát hiện thì Trung Quốc mới bắt đầu tìm cách lấn chiếm các đảo. Năm 1974, PLA tiến hành cuộc tấn công bất ngờ đẩy bật lực lượng của Nam Việt Nam đang đóng ở Hoàng Sa. Năm 1988, PLA một lần nữa tấn công bất ngờ Việt Nam ở đảo Gạc Ma (Johnson Atoll) ở Trường Sa. Trung Quốc chiếm đảo Vành Khăn (Mischief) từ PLP năm 1994 mà không cần phải dùng vũ lực.

Trung Quốc buộc tội các nước khác là khuấy động căng thẳng. Nhưng thực tế là tháng 6 vừa rồi Trung Quốc tiến hành vụ gây hấn lớn nhất kể từ năm 1994: Mời thầu các lô dầu khí nằm bên trong đường EEZ của Việt Nam và chồng lấn với những lô mà Việt Nam đã cấp phép. Điều này là rất đáng lo ngại đối với Việt Nam vì Trung Quốc hiện không còn phụ thuộc vào việc có hợp đồng với các công ty đa quốc gia vốn sẽ tránh xa nguy cơ xung đột quân sự xảy ra trong khu vực khai thác. Công ty CNOOC của Trung Quốc hiện đang xây giàn khoan dầu nước sâu đầu tiên, một biện pháp mới để Trung Quốc khẳng định đòi hỏi của mình.

Theo quan điểm của Trung Quốc, việc đưa ra những đòi hỏi lãnh thổ quá mức và vi phạm luật pháp quốc tế một cách tùy ý như vậy là quyền của nước lớn. Đây chính là thông điệp mà Bộ trưởng Ngoại giao Trung Quốc chuyển tải tại ARF tại Hà Nội 7/2010. Ông Dương Khiết Trì cho rằng Biển Đông là “lợi ích quốc gia cốt lõi” của Trung Quốc và tiếp đó phát biểu rằng “Trung Quốc là một nước lớn và các nước khác chỉ là nước nhỏ, và đó là thực tế”.

Vì vậy không có gì ngạc nhiên khi các nước Đông Nam Á đề nghị Mỹ giúp đẩy lùi sự xâm lấn của Trung Quốc. Trung Quốc dường như ngạc nhiên trước việc lại bị cô lập và bị bao vây bởi các đồng minh của Mỹ. Nhưng với việc sức mạnh Trung Quốc gia tăng, một số quốc gia láng giềng nhận ra rằng cơ hội để có một phản ứng thống nhất để thay đổi cách hành xử của Trung Quốc đang thu hẹp dần.

Cơ hội tốt nhất để tránh một cuộc chiến tồi tệ là Mỹ phải có phản ứng mạnh mẽ. Washington vẫn duy trì sự mơ hồ trong vấn đề Biển Đông, nói rằng Mỹ không đứng về phía bên nào trong tranh chấp này nhưng có lợi ích quốc gia trong việc giải quyết hòa bình vấn đề Biển Đông.

Lập trường của Mỹ là phù hợp nếu tranh chấp chỉ liên quan đến các đảo và vùng nước có diện tích nhỏ xung quanh các đảo. Nhưng Trung Quốc đã chỉ rõ rằng Trung Quốc không quan tâm đến việc thương lượng để tìm ra cách giải quyết và sẽ sử dụng vũ lực để khẳng định chủ quyền và khống chế toàn bộ Biển Đông nếu có thể. Trong trường hợp đó, Mỹ cần lên tiếng khẳng định đường 9 đoạn là vi phạm luật pháp quốc tế và Mỹ sẽ chiến đấu để duy trì các tuyến hàng hải ở Biển Đông.

Theo Wall Street Journal (10/8/2012)

Trần Quang (gt)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tuấn Khỉ

Duy trì “hoà bình” bằng chiến dịch không quân?

Bài đăng trên Sài Gòn Tiếp Thị Ngày 13.08.2012, 05:46 (GMT+7)

SGTT.VN - Ai có thể tin vào tuyên bố của ngoại trưởng họ Dương “muốn dẹp bất đồng về Biển Đông” khi chính Bắc Kinh vừa phát động chiến dịch “không quân hành động đường xa” kéo dài 22 ngày qua 28 tỉnh, sau khi đã xua hơn hai vạn “tàu cá” xuống Biển Đông?

http://sgtt.vn/Uploads/Images/a/78a/a78a2ee6911d7d725fdb28d5eeb51c53.jpg
Một trung đoàn không quân của quân đội giải phóng nhân dân Trung Quốc
tập luyện với vũ khí mới. Ảnh: China Military Online


Cho đến hôm nay, ngoại trưởng Dương Khiết Trì kết thúc chuyến thăm ba nước Đông Nam Á ( từ 9 – 13.8 ): Indonesia, Brunei, Malaysia, trong đó vấn đề Biển Đông rõ ràng đã chiếm một vị trí ưu tiên trong các nghị trình thảo luận. Một ngày trước khi ngoại trưởng họ Dương đến nhà, ngoại trưởng Marty Natalegawa cảnh báo rằng căng thẳng ở Biển Đông sẽ gia tăng nếu Trung Quốc và ASEAN không nhanh chóng đạt được thoả thuận về một bộ quy tắc ứng xử COC, như các nước ASEAN đã hối thúc Bắc Kinh qua mấy vòng tham vấn không chính thức mới đây.

Có những chuẩn mực khác nhau

Theo tường thuật của chính tờ China Daily ( 10.8 ), các chuyên gia phân tích tình hình đều tin rằng ông Dương Khiết Trì qua chuyến công du nhằm tranh thủ sự thông cảm của các nước Indonesia, Brunei và Malaysia đối với lập trường của Trung Quốc trong vụ tranh chấp Biển Đông đầy tai tiếng lâu nay. Ngoại trưởng họ Dương buộc phải xung trận để chữa cháy. Trước đà phản đối mạnh mẽ các hành động ngang ngược của Trung Quốc bấy lâu nay, thế giới đang đối mặt với hai chuẩn mực khác nhau về truyền thông: xảo và thực!

Trong trường quan tâm đó, hiển nhiên là mọi người cũng chú ý tới cuộc khẩu chiến trên truyền thông giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ. Tuần trước, một phiên bản quốc tế của tờ Nhân dân Nhật báo, cơ quan ngôn luận chính thức của Đảng Cộng sản Trung Quốc, đăng bài xã luận, trong đó đã yêu cầu Washington: “Hãy câm miệng lại!” và “Đừng chõ mũi vào chuyện Biển Đông!” Không phải chờ lâu, ngày 8.8 sau đó, tờ New York Post chạy luôn một bài xã luận “đối ứng” với cái tít khá giật: Đã đến lúc phải làm cho Trung Quốc biết sợ (It is time for China to fear). Bài báo này thu hút tiếp sự chú ý của công luận bằng một thông điệp: “Hiếu chiến phải được đáp trả bằng hiếu chiến!”

Cũng không thể không nhắc đến cuộc chiến truyền thông khác giữa Campuchia và Philippines, mà kết quả là Campuchia buộc phải rút đại sứ đặc mệnh toàn quyền của mình tại Manila về nước, trong khi ông đại sứ này còn gần một năm nữa mới kết thúc nhiệm kỳ. Đại sứ Campuchia Hos Sereythonh đã gây nên một sự cố ngoại giao hy hữu, khi vị đại sứ này viết báo xuyên tạc Philippines ngay trên đất của sở tại (là điều tối kỵ trong ngoại giao), rằng Philippines và Việt Nam “chơi trò chính trị dơ bẩn” (lời dịch chính xác từ nguyên bản!) trong vấn đề tranh chấp chủ quyền với Trung Quốc trên Biển Đông.

Các cuộc khẩu chiến, cả về truyền thông lẫn ngoại giao, đã cho thấy những chuẩn mực khác nhau: thô bạo và văn minh, giả và thật. Ông Hos Sereythonh phải về nước trước khi hết nhiệm kỳ dù những điều ông nói không khác với tuyên bố của ngoại trưởng và cả của đại sứ Campuchia tại Nhật Bản (vị đại sứ này cũng công kích Philippines trên báo Nhật)!

Trung Quốc “muốn dẹp bất đồng về Biển Đông”?

Đối với hầu hết người Việt, một lần nữa Trung Quốc lại trở thành mối uy hiếp trực tiếp và nguy hiểm đối với độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ và tương lai phát triển của Việt Nam. Ngày 8.8, Tân Hoa Xã đưa tin: một số đơn vị không quân Trung Quốc đang tập luyện chiến dịch “Hành động đường xa” kéo dài 22 ngày và qua 28 tỉnh. Hình ảnh trưng dẫn các máy bay chiến đấu có bộ phận tiếp nhiên liệu trên không cho các phi vụ tác chiến ở xa căn cứ, có thể là Biển Ðông (?) Trong bối cảnh hàng trăm máy bay chiến đấu Trung Quốc đang gầm rú, hàng vạn tàu cá trá hình Trung Quốc đang “tràn ngập” trên Biển Đông, ai có thể tin lời tuyên bố của ông Dương Khiết Trì: Bắc Kinh sẵn sàng làm việc với Indonesia với tư cách nhà trung gian hoà giải không chính thức trong tranh chấp Biển Đông?

Ai có thể tin vào lời của một vị ngoại trưởng cách đây hai năm đã chỉ thẳng vào một phái đoàn của ASEAN tại Hội nghị ARF ở Singapore, khi tuyên bố: “Các anh chỉ là những nước nhỏ, Trung Quốc mới là nước lớn!” Nhưng tại Jakarta lần này, ngoại trưởng Natalegawa lại bày tỏ vấn đề Biển Đông đòi hỏi các nước trong khu vực, cả lớn lẫn nhỏ phải làm việc chặt chẽ với nhau. Và ông tin rằng ngoại giao vẫn là giải pháp đang được các bên lựa chọn. Phát biểu của ngoại trưởng Natalegawa có thể đại diện cho “những nước nhỏ” (ngôn từ của ngoại trưởng họ Dương), nhưng các nước nhỏ ấy phải có đầy đủ bản lĩnh. Hoà hiếu nhưng quyết không khuất phục trước bạo lực và cường quyền!

Trung Quốc thật sự muốn duy trì “hoà bình và ổn định ở Biển Đông” như ông Dương Khiết Trì vừa “thuyết giáo” tại ba nước ASEAN? Liệu Trung Quốc muốn sửa lại sai lầm vừa qua ở Campuchia, hay Trung Quốc muốn thiết kế thêm một vài mô hình Campuchia nữa? Không giấu giếm ý đồ chuẩn bị chiến tranh khi thành lập bộ chỉ huy quân sự tại “Tam Sa”, nhưng về tuyên truyền, Bắc Kinh luôn chống lại sự quan tâm của các nước khác (Hoa Kỳ, Nhật, Ấn, Úc…) đối với Biển Ðông. Dư luận không thể không đặt câu hỏi: Không chỉ một mình muốn cưỡng chiếm Biển Đông, Trung Quốc còn muốn “cưỡng chiếm” cả truyền thông lẫn ngoại giao?

Trần Hiếu Chân
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

letam

Trung Quốc có nguy cơ thành kẻ thù chung của thế giới


TP - Học giả Trung Quốc Lý Lệnh Hoa (Trung tâm Thông tin Hải dương Trung Quốc) phân tích những điều sai trái, ngang ngược, vô lý trong lập trường, chủ trương, yêu sách của chính phủ Trung Quốc về biển Đông.

http://www.tienphong.vn/Cache/703/216703_400.jpg
Bộ đội hải quân Việt Nam giúp ngư dân neo đậu trong âu tàu đảo Song Tử Tây thuộc quần đảo Trường Sa.


Ngày 13-8, học giả Trung Quốc Lý Lệnh Hoa (Trung tâm Thông tin Hải dương Trung Quốc), người có nhiều bài viết phê phán những quan điểm sai trái của Trung Quốc về vấn đề biển Đông, bác bỏ Đường lưỡi bò, đăng trên blog của ông loạt bài viết của một học giả Trung Quốc khác có bút danh “Bao Phác Tiên Nhân”.

Học giả này cũng phân tích những điều sai trái, ngang ngược, vô lý trong lập trường, chủ trương, yêu sách của chính phủ Trung Quốc về biển Đông. Tiền Phong trích dịch một số đoạn:

Vấn đề Nam Hải (biển Đông)

Cái gọi là vấn đề Nam Hải, bao gồm vấn đề Tây Sa (tức Hoàng Sa) và Nam Sa (tức Trường Sa), chủ yếu là vấn đề Nam Sa, rốt cục là như thế nào? Ai là người đầu tiên tuyên bố Nam Hải là lãnh hải của Trung Quốc? Căn cứ vào đâu mà tuyên bố?

Hoàng đế Thanh triều đến lãnh thổ trên bộ còn không giữ được, thật khó nói có biết đến chuyện lãnh hải hay không, đương nhiên không biết yêu cầu về quyền lợi biển.

Sau khi chính phủ Dân quốc thành lập, chẳng được mấy ngày bình yên, hết nội chiến lại đến ngoại họa, sau đó là Đại chiến thế giới, may mà đứng về phía bên chiến thắng, nên mới có vấn đề Nam Sa. Nếu đứng về bên thua trận thì ngày nay làm gì có tư cách bàn đến vấn đề này.

Năm 1946, Lâm Tuân dẫn hạm đội đi thu phục các đảo. Nói là thu phục, nhưng theo tôi, đúng ra là tiếp thu tài sản của kẻ thất bại. Có một số đảo thực ra không biết là của ai, Nhật Bản chiếm, rồi thua trận đem dâng cho ta, dĩ nhiên ta vui vẻ nhận.

Đi cùng hạm đội có một ông quan cấp vụ trưởng ở Bộ Địa chất Khoáng sản vung bút vẽ đại một Đường đứt khúc 9 đoạn hư ảo thành cái túi to tướng. Cái túi đó lớn đến mức bản đồ của ta phải vẽ thêm một ô phụ ở góc để thể hiện nó. Sau khi quay về, in vào bản đồ chính phủ Dân quốc, đem công bố, thế là ra đời một đường biên giới…

Nhưng cái Đường 9 đoạn hư ảo đó thực tình vẽ quá mức, cơ bản đều vẽ sát vào bờ biển nhà người ta. Người ta giải quyết xong chuyện trong nhà, đương nhiên phải ra mặt có ý kiến.

Thế là vấn đề Nam Hải càng ngày càng gay gắt. Cái Đường 9 đoạn hư ảo ấy rốt cục là đường gì? Nó không phải là đường cơ bản lãnh hải, cũng không phải là đường lãnh hải.

Rút cục nó có ý nghĩa pháp lý gì? Trong nhà chúng ta cũng thấy rất khó xử, cho nên năm 1995 khi công bố đường cơ bản lãnh hải đã không hề đề cập đến nó…

Quan điểm của tôi là: thực chất của vấn đề Nam Sa là tranh. Về mặt pháp lý, quả thực có vấn đề. Nhưng mạnh thì ra tay trước, tranh được bao nhiêu hay bấy nhiêu…

Trung Quốc thực sự có quyền lợi không thể tranh cãi ở Nam Hải không?

Nói đến quyền lợi ở Nam Hải, chúng ta thường thích nói một câu là: từ xưa đến nay thế này thế nọ, có lúc hứng lên còn thêm vào hai chữ “thiêng liêng”.

Đó chính là cái gọi là chứng cứ lịch sử… Nhưng những chứng cứ đó có ý nghĩa ngày càng nhỏ trong luật quốc tế hiện đại… Chứng cứ thật sự có sức thuyết phục chính là sự kiểm soát thực tế.

Anh nói chỗ đó là của anh, vậy anh đã từng quản lý nó chưa? Người ở đó có phục tùng sự quản lý của anh không? Có phải người khác không có ý kiến gì không? Nếu đáp án của những câu hỏi này đều là “có” thì anh thắng là điều chắc. Ở Nam Sa, chúng ta đã không có được điều đó…

Vào thời nhà Thanh (đời Hàm Phong hoặc Đồng Trị), có một chiếc tàu hàng Pháp chở đồng đi qua vùng biển Tây Sa thì gặp cướp biển, bị cướp sạch.

Theo quy tắc vận tải hàng hóa trên biển, họ phải đến gặp chính quyền sở tại để trình báo, đề nghị giúp bắt bọn cướp, đồng thời xin chính quyền nơi đó xác nhận làm bằng cứ để khi về báo cáo với chủ hàng và đòi hãng bảo hiểm bồi thường.

Viên thuyền trưởng người Pháp đưa tàu chạy đến cảng gần nhất là Du Lâm ở đảo Hải Nam, trình báo với tri phủ (có lẽ là tri huyện) địa phương.

Viên quan địa phương đó nói với thuyền trưởng Pháp: “Nơi chúng ta đứng đây có tên là Thiên Nhai Hải Giác (chân trời góc biển). Đất của Thiên triều đến đây là hết rồi. Chuyện ông bị cướp ngoài biển biết là ở chỗ nào? Ông bị cướp, chúng tôi không chịu trách nhiệm, không quản được và cũng không muốn quản”.

Thế rồi tống cổ tay thuyền trưởng bị cướp ra khỏi nha môn. Nhưng sự kiện đó cần phải có cái kết, nếu không về Pháp biết ăn nói ra sao? Viên thuyền trưởng đành phải cho tàu chạy vào cảng Hải Phòng.

Quan chức địa phương ở đó rất tốt, xác nhận cho ông ta, lại còn cho tàu ra chạy lòng vòng, coi như đã truy bắt cướp.

Đó là chứng cứ gì? Đó chính là chứng cứ về kiểm soát và quản lý thực tế. Chứng cứ này nói lên: chính phủ Trung Quốc ngay từ thời triều Thanh đã không thừa nhận Tây Sa là lãnh thổ của mình, cũng không đảm trách công tác trị an ở đó.

Còn chính quyền Việt Nam khi đó không những đã cho rằng Tây Sa là lãnh thổ của họ, mà còn thực thi công tác giữ gìn trật tự ở đó.

Điều đó chả phải đã chứng minh Tây Sa từ xưa đến nay đều thuộc về Việt Nam hay sao? Nếu bạn là đại biểu đàm phán của Trung Quốc, được huấn luyện đầy đủ về luật biển và luật quốc tế, trước những chứng cứ như thế thì phải làm thế nào? Thật là muốn có cỗ máy thời gian để quay trở lại thời đó bóp chết viên tri phủ kia!...
Cái Đường đứt khúc 9 đoạn kia rốt cục có ý nghĩa thế nào về pháp luật? Là lãnh hải? Là vùng biển quần đảo? Hay là vùng biển lịch sử? Chẳng ai biết được! Trước hết, có thể là lãnh hải không? Không thể! Quyền lực của một quốc gia đối với biển bắt nguồn từ lục địa (đất liền), cũng tức là quyền về biển bắt nguồn từ quyền về lục địa.

Muốn xác định lãnh hải, trước hết cần xác lập đường cơ bản lãnh hải. Muốn có đường cơ bản, trước tiên phải xác định các điểm cơ bản, đó phải là các đảo và lục địa không có tranh cãi về chủ quyền, khoảng cách giữa các điểm cơ bản không được quá 24 hải lý.

Điểm chặt chẽ nữa là trên đảo phải có đủ điều kiện để con người sinh sống. Vậy Nam Sa có điểm nào phù hợp? Sách giáo khoa của ta nói đến “các đảo Nam Hải” đều có một câu “phía Nam kéo dài đến bãi cát ngầm Tăng Mẫu”.

Bãi cát ngầm, bãi đá ngầm không nhô khỏi mặt nước, đất còn chả có, nói gì đến quyền về biển? Câu đó về mặt pháp lý là không trụ vững được. Thế nhưng từ khi triều đại hiện nay lập quốc, chúng ta đã cứ giáo dục quốc dân như thế.

Nay đột nhiên nói câu đó không ổn về mặt pháp lý, quốc dân không chấp nhận được, chúng ta đành phải chơi trò rùa rụt đầu lại, không nêu lên nữa là xong.

Vùng nước mà Đường đứt khúc 9 đoạn bao bọc chắc chắn không phải là lãnh hải. Vậy thì phải tìm lý do khác. Nhiều đảo như thế, liệu có thể gọi là vùng biển quần đảo được không? Indonesia được thì chúng ta cũng là một quốc gia ngàn đảo được chứ! Vùng biển quần đảo là vùng biển chủ quyền được Công ước Liên Hợp Quốc về Luật Biển năm 1982 thừa nhận.

Căn cứ Công ước, cấu thành vùng biển quần đảo cần phải hội đủ mấy điều kiện. Thứ nhất, tỷ lệ diện tích vùng nước và diện tích lục địa (bao gồm các bãi san hô) phải đạt được từ 1:1 đến 9:1.
Thứ hai, độ dài đường cơ bản không được quá 100 hải lý, cho phép quá 3% thì cũng không được quá 125 hải lý. Các đảo Nam Sa vừa nhỏ, lại cách nhau quá xa, không thể đạt được hai tiêu chí đó.

Nếu chúng ta cứ cố tuyên bố đường cơ bản thì một rắc rối nữa lại xuất hiện: sau khi xác định đường cơ bản thì vùng biển phía trong nó trở thành nội thủy, phía trên nội thủy là vùng trời chủ quyền.

Về nguyên tắc, tàu thuyền nước ngoài, trong đó có tàu quân sự đều không được tự do qua lại. Muốn qua lại phải thông báo trước, phải được phép, phải nổi trên mặt nước, treo cờ, đi nhanh, không được dừng máy, không được thả neo, căng thẳng ra thì bắt giải giáp vũ khí.

Muốn tránh những rắc rối đó thì phải thiết lập hành lang hàng hải và hàng không để tàu thuyền, máy bay nước ngoài qua lại...

Chúng ta có thể tuyên bố Nam Sa là “vùng biển lịch sử” của mình. Nhưng làm sao các nước xung quanh lại không có phản ứng? Mấy cường quốc biển và vận tải biển như Mỹ, Nhật Bản sẽ đều chất vấn: “Nghe nói các ông muốn tuyên bố đây là vùng biển lịch sử? Thế từ nay về sau, chúng tôi qua đây đều phải báo cáo, xin phép các ông à?”.

Nơi này vốn là tuyến hàng hải quốc tế quan trọng, mỗi ngày có hàng ngàn tàu thuyền qua lại. Nếu tuyên bố đây là vùng biển lịch sử, việc quản lý nó giống như quản lý nội thủy, không chỉ quản mặt biển mà còn phải quản cả vùng trời, lại còn phải quản lý theo luật trong nước, mọi quyền sinh quyền sát đều trong tay ta, muốn bắt thì bắt, muốn xử thì xử; không nói đến tàu quân sự, các tàu hàng, tàu khách đi qua đều không yên tâm... Nếu cứ cố tuyên bố thì chắc chắn ta sẽ trở thành kẻ thù chung của cả thế giới.


Trung - Nhật sắp xung đột ở Điếu Ngư/Senkaku?

Ngày 14-8, Thời báo Hoàn cầu, phụ bản của Nhân dân Nhật báo (Trung Quốc), đăng bài bình luận Nhật Bản đang tự tìm đến chỗ chết.

Bài báo viết: “Chúng ta kiên quyết phản đối Nhật sử dụng lực lượng phòng vệ để đối phó các nhân sĩ dân gian Trung Quốc. Nếu đầu óc người Nhật Bản phát sốt đến mức sử dụng chiêu thức đó, có nghĩa là buộc Trung Quốc phải đưa tàu chiến đến vùng biển đảo Điếu Ngư.

Khu vực này sẽ trở thành nơi va chạm của các chiến hạm hai bên. Đó sẽ là thảm họa đối với cục diện Đông Á…

Phía Nhật phải bảo đảm an toàn tính mạng cho các nhân sĩ Trung Quốc bảo vệ Điếu Ngư. Nếu hành động ngăn cản của Nhật gây nên hậu quả ngoài ý muốn, chính phủ và nhân dân Trung Quốc sẽ tiến hành báo thù, bắt Nhật Bản phải trả giá…

Biện pháp và sức mạnh trả thù của Trung Quốc cao hơn nhiều so với Nga và Hàn Quốc. Trung Quốc quyết không để Nhật Bản trút lên đầu mình sự bực tức do phải chịu nhục ở chỗ khác…

Sự cô lập của Nhật Bản đã rõ, bên cạnh Trung Quốc còn có sự tương trợ của Hong Kong, Đài Loan, cuộc khủng hoảng Điếu Ngư bùng phát, Nhật Bản không thể có lợi thế…

Mong người Nhật Bản hãy tỉnh táo, Trung Quốc không phải là quả thị để họ bóp nát. Nếu họ muốn leo thang trong cuộc khủng hoảng Điếu Ngư thì Trung Quốc nhất định sẽ chơi tới cùng!”.

Theo hãng tin Hoa ngữ DWNews ngày 14-8, trước việc phía Nhật Bản chuẩn bị các tàu tuần tra để ngăn cản, những người chủ trương đổ bộ lên đảo Điếu Ngư/Senkaku đã yêu cầu tàu chiến Trung Quốc hộ tống họ. Có tin trên tàu Khải Phong 2 có một số lính Trung Quốc cải trang.


Thu Thủy trích dịch
 Vui là chính - Chính là vui!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

chao chang

http://vn.news.yahoo.com/...7t-nam-mua-230008932.html

Khám phá tàu ngầm Kilo Việt Nam mua của Nga
VTC NewsVTC News – 22 giờ trước

   Email
   In ra

(VTC News) - Kilo là lớp tàu ngầm diesel êm nhất thế giới với khả năng ẩn nấp, biến mất và săn ngầm cực kì hiệu quả trong tác chiến ở vùng biển xa bờ.

>> Mỹ cảnh báo về âm mưu “chia rẽ và chế ngự” ở biển Đông
>> Philippines vẫn xem Trung Quốc 'là bạn'

Tàu ngầm lớp Kilo được đưa vào phục vụ trong Hải quân Nga vào đầu những năm 1980. Nó được thiết kế bởi Cục thiết kế hàng hải trung ương Rubin tại St Petersburg.
Các phiên bản của nó bao gồm Kiểu 877EKM - lớp Turbot và Kiểu 636 - lớp Kilo. Ngoài ra còn có một phiên bản hiện đại hơn là Kiểu 677 - lớp Lada được đưa vào chạy thử nghiệm tháng 11/2004. Các kỹ sư của Rubin đã phát triển hệ thống động cơ đẩy không khí độc lập có thể dùng cho Kilo và vài lớp tàu ngầm khác.
Ban đầu, các tàu ngầm Kilo được đóng tại xưởng Komsomolsk nhưng hiện nay đã được chuyển về xưởng Admiralty ở St Petersburg. Kilo là lớp tàu ngầm được thiết kế với nhiệm vụ săn tàu ngầm, tàu chiến, tuần tra và trinh sát đối phương.
Nó là lớp tàu ngầm chạy động cơ diesel-điện êm nhất thế giới với khả năng phát hiện đối phương ở khoảng cách xa từ 3-4 lần so với khoảng cách tàu ngầm khác phát hiện ra nó.
Tàu ngầm lớp Kilo của quân đội Nga
Hải quân Mỹ đã gọi các tàu ngầm Kilo là 'Hố đen' do khả năng lẩn trốn và tẩu thoát cực kì khủng khiếp của nó. Được phủ một lớp vật liệu chống dội âm trên thân, Kilo có khả năng hấp thụ, làm méo và giảm cường độ tín hiệu phản lại đồng thời giúp nó chạy êm hơn để có thể giảm khoảng cách bị phát hiện bằng sóng sonar thụ động từ các tàu đối phương. Tàu ngầm gồm 6 khoang chống nước được ngăn cách nhau bởi những vách ngăn trong một lớp vỏ kép chịu áp lực cao.
Thiết kế này có thể tăng khả năng sống sót cho thủy thủ đoàn, khi một khoang thường hay 2 buồng chứa nước kề nhau bị ngập thì tàu vẫn hoạt động được. So với thế hệ cũ là 877EKM, Kilo đã được nâng cấp sức mạnh của các động cơ nhưng đồng thời vận tốc quay của chân vịt cũng được giảm xuống để giảm tối đa tiếng ồn gây ra khi di chuyển.
Tàu ngầm Kilo có khả  năng lặn sâu 300m, di chuyển với tốc độc 20km/h khi nổi, gần 40km/h khi ngập nước. Kilo có tầm hoạt động vào khoảng 12.000 km khi lặn với ống thông hơi và 650 km khi ngập nước hoàn toàn.
Các ống phóng ngư lôi 553mm phía trước mũi tàu
Vũ khí của Kilo cũng rất đáng chú ý với khả năng chiến đấu đa mục tiêu, hệ thống chỉ huy có khả năng cung cấp thông tin đầy đủ để điều khiển tàu và bắn ngư lôi hiệu quả nhất.
Các máy tính tốc độ cao trang bị trong tàu giúp nó có thể xử lí các thông tin từ những thiết bị giám sát và hiển thị trên màn hình. Từ đó, các thông số về địa hình, độ sâu ngập nước, thông số về mục tiêu, tham số khi khai hỏa, khả năng tự bắn và triển khai vũ khí sẽ được hỗ trợ tối đã cho các thủy thủ. Các tàu Kilo còn có thể được trang bị hệ thống tên lửa hành trình Novator Club-S, phóng ra các tên lửa diệt tàu 3M-54E1 với đầu đạn nổ 450kg và tầm bắn 220km.
Một tàu ngầm lớp Kilo đang trong quá trình đóng mới
Phía đầu tàu có  6 ống phóng ngư lôi 533mm, bên hông là 6 phóng ống ngư lôi với 18 quả ngư lôi trong ống và 12 quả dự trữ.
Các ống phóng ngư lôi này cũng được sử dụng để bắn các loại mìn chống tàu chuyên dụng với 24 quả chuẩn bị sẵn trong khoang.
Hai hệ thống phóng ngư lôi được điều khiển bằng các máy tính tốc độ cao giúp nó định vị nhanh chóng và chính xác mục tiêu.
Lần bắn đầu tiên có thể thực hiện trong 2 phút, mỗi loạt tiếp theo cần tất cả 5 phút để chuẩn bị và khai hỏa.
Trung tâm điều khiển máy móc của tàu ngầm Kilo
Các tàu ngầm Kilo phát hiện mục tiêu dưới nước bằng hệ thống phát thu sóng sonar thụ động MGK-400EM. Cùng với đó là hệ thống kính tiềm vọng, radar giúp nó có cái nhìn rất bao quát về mặt biển, trên không và dưới nước. Hôm 14/8, RIA Novosti trích dẫn một nguồn tin trong tổ hợp công nghiệp quốc phòng cho biết, tàu ngầm diesel-điện Project 636 Kilo đầu tiên trong hợp đồng cung cấp 6 tàu ngầm cùng loại cho Việt Nam, được đóng tại nhà máy đóng tàu Admiralty ở St Petersburg sẽ được hạ thủy trong tháng 8/2012. Buổi lễ hạ thủy sẽ được tổ chức vào ngày 28/8 tới.

Tùng Đinh
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đồ Nghệ

.

Vòng bán dạo “thiện chí” của Trung Quốc


   
ĐN nhận được toàn văn bản gốc do tác giả gửi trong đó có đoạn trích lại lời của Thiếu tướng Lê Văn Cương, (Viện Nghiên cứu Chiến lược Bộ Công an) trả lời báo Pháp luật Thành phố Hồ Chí Minh không có trong bản của Tuần Việt Nam! Xin trân trọng giới thiệu với các bạn.

Với chuyến công du vòng quanh Châu Á của ngoại trưởng Dương Khiết Trì từ 9 – 13/8, Trung Quốc có vẻ như đang thực hiện ý đồ gây dựng một dạng tập hợp lực lượng mới, ít ra thì cũng trong tầm ngắn hạn để trung hòa bớt các tuyên bố lẫn hành động hiếu chiến của họ hiện nay.

http://i836.photobucket.com/albums/zz289/mit55/DuongKTri.jpg

Dương Khiết Trì-Ngoại trưởng Trung quốc


Phần lớn các nước Đông Nam Á đang muốn hàn gắn những rạn nứt bộc lộ công khai ở hội nghị ngoại trưởng ASEAN tại Phnom Penh đầu tháng trước (AMM45). Vì thế, dư luận đặt nhiều câu hỏi về chuyến công du của ngoại trưởng Trung Quốc tại ba nước ASEAN vốn không có tranh chấp gay gắt với Bắc Kinh.

Phải chăng Trung Quốc có ý định tiếp tục thúc đẩy âm mưu chia rẽ ASEAN mà họ đã gặt hái được ít nhiều thành công thời gian qua? Chuyến thăm của ngoại trưởng họ Dương có nhằm kiềm chế Đông Nam Á hình thành một tập hợp lực lượng mới trên vấn đề Biển Đông nhằm đối phó với các hành động ngang ngược của Bắc Kinh?

Ngăn chặn một mặt trận thống nhất

Đài RFI ngày 12/8 ghi nhận: chuyến công du năm ngày qua của ông Dương Khiết Trì đã cố tình né tránh Việt Nam và Philippines, là hai thành viên có thái độ kiên quyết nhất đối với Trung Quốc. Hai quốc gia này vốn bị Trung Quốc lấn lướt và hù dọa nhiều nhất trong thời gian qua. Chuyến công du của ông Dương Khiết Trì hiển nhiên nhằm trước hết vào Indonesia, nước có uy tín hàng đầu trong khối Đông Nam Á, và được cho là có quan điểm chừng mực trong ASEAN đối với Trung Quốc, vì không trực tiếp tranh chấp chủ quyền tại Biển Đông và là quốc gia có nhiều quan hệ, nhất là trên lĩnh vực kinh tế, khá chặt chẽ với Bắc Kinh.

Tại Jakarta, ngoại trưởng Trung Quốc đã không ngần ngại công khai tôn vinh Indonesia lên hàng “trung gian hòa giải trên vấn đề Biển Đông”, và nhắc lại cam kết “sẵn sàng tiến tới” một bộ quy tắc ứng xử với ASEAN (COC). Các tuyên bố này của ông Dương Khiết Trì tương hợp với mong muốn của Jakarta, vì trong thực tế, ngay sau khi Hội nghị Phnom Penh bị đổ vỡ, ngoại trưởng Indonesia đã cấp tốc phát huy vai trò trung gian hòa giải của nước mình để hàn gắn các vết rạn, để thúc đẩy toàn khối thông qua được “Sáu nguyên tắc ứng xử về Biển Đông”.

Kế tiếp, Bắc Kinh tập trung sự quan tâm tới Malaysia và Brunei, hai nước tuy có tranh chấp chủ quyền tại Biển Đông với Bắc Kinh, nhưng cho đến thời điểm hiện nay, hầu như Trung Quốc chưa đụng chạm đến nhiều. Liệu Trung Quốc có thành công trong việc thuyết phục cả ba nước này tin tưởng vào “thiện chí” của Bắc Kinh trong vấn đề Biển Đông hay không? Căn cứ vào những phát biểu đầu tiên của giới lãnh đạo Indonesia, Malaysia và cả Brunei, thì câu trả lời sẽ là không! Thể hiện rõ nhất là cả ba nước, và ở cấp cao nhất là nguyên thủ hoặc thủ tướng, đều hối thúc Trung Quốc sớm ngồi vào bàn đàm phán để đi tới COC.

Tại Indonesia, Ngoại trưởng Trung Quốc được nghe chính tổng thống Indonesia Yudhoyono yêu cầu là Bắc Kinh phải tôn trọng các nghị quyết của ASEAN về việc tránh dùng vũ lực và giải quyết một cách hòa bình các tranh chấp trên biển Đông. Về phần mình, ngoại trưởng Natalegawa cũng nhắc nhở Bắc Kinh: “Giải quyết vấn đề biển Đông cũng là phục vụ cho lợi ích của Trung Quốc”. Thái độ của Malaysia càng rõ ràng hơn khi ngoại trưởng nước này yêu cầu ASEAN đoàn kết hơn nữa trên vấn đề Biển Đông, và kêu gọi toàn khối và Trung Quốc “sớm đúc kết” thành một bộ Quy tắc ứng xử (COC) nhằm giảm thiểu các mối căng thẳng xuất phát từ tranh chấp đánh cá, quyền đi lại và thăm dò dầu khí trên Biển Đông.

Cảnh giác với tuyên bố của TQ!

Trong một trả lời phỏng vấn báo chí gần đây, thiếu tướng Lê Văn Cương, nguyên Viện trưởng Viện Chiến lược (Bộ Công an) nhắc lại tuyên bố của Chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào với các nguyên thủ quốc gia châu Phi: “Chúng ta kiên quyết phản đối nước giàu lấn lướt nước nghèo, kiên quyết phản đối nước lớn đàn áp nước nhỏ”. Nói thì hay như thế nhưng làm thì hoàn toàn ngược lại! Chuyện lừa dối của Trung Quốc là truyền thống, từ thời Đông Chu liệt quốc đến giờ. Họ biến con người thành những con cừu, chỉ thực hiện mệnh lệnh cấp trên. Đến giờ phút này, truyền thông Trung Quốc là hệ thống nói dối lớn nhất hành tinh…

Trên nhận thức như thế, các tuyến bố của ngoại trưởng Trung Quốc trong vòng bán dạo món hàng “thiện chí” vừa qua (và sắp tới nếu có!) được dư luận Đông Nam Á cũng như thế giới đón nhận khá dè dặt. Đa số các nước ASEAN đang đi dần tới nhận thức, sẽ phải thông qua ngoại giao nhà nước để vạch rõ các luận điệu xuyên tạc của Trung Quốc. Ai cũng biết, hội nghị AMM45 tại Phnom Penh vừa qua sở dĩ không ra được thông cáo chung là do Campuchia ủng hộ lập trường của Trung Quốc. Ấy thế nhưng trả lời phỏng vấn Tân Hoa Xã, thứ trưởng Ngoại giao Trung Quốc Phó Oánh tuyên bố nguyên nhân không ra được thông cáo chung là do “cá biệt có một số nước tuyên bố chủ quyền ở Nam Hải (tức Biển Đông) có ý đồ muốn áp đặt chủ trương của họ cho ASEAN” (!?)

Cuối cùng, lời kêu gọi Trung Quốc sớm thỏa thuận với ASEAN về COC dường như vẫn rơi vào thinh không khi mà cho đến nay, Trung Quốc vẫn cho rằng họ chỉ thương thảo với ASEAN về văn kiện này lúc nào “thời cơ chín muồi”. Hơn thế nữa, Trung Quốc tiếp tục đưa ra luận điệu là Bắc Kinh chỉ chấp nhận một COC tôn trọng chủ quyền của Trung Quốc nằm bên trong tấm bản đồ 9 đường gián đoạn mà chính họ vẽ ra. Ngoài ra, Trung Quốc tiếp tục ngang ngược điều động gần ba vạn tàu thuyền đi đánh cá, phát động chiến dịch không quân trên khu vực Biển Đông. Trong bối cảnh đó, thử hỏi nước nào tin vào lời cam kết của ngoại trưởng Trung Quốc tại các bàn đàm phán? Đó cũng là lý do để Trung Quốc không thể thành công trong việc kéo bè lập hội, âm mưu cưỡng chiếm biển đảo của các nước láng giềng!

Nguyễn Hoàng
...
Все пройдет и печаль и радость
Все пройдет так устроен свет
Все пройдет только верить надо
Что любовь не проходит нет ..
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đồ Nghệ

.

Vì sao Trung Quốc nên từ bỏ Đường 9 Đoạn ?



Trương Quang Nhuệ (Trung Quốc)

Đường 9 Đoạn (Nine-dotted line), tức Đường Chữ U (U-shape line) hoặc Đường Lưỡi Bò là đường ranh giới biển do Trung Quốc đưa ra nhằm chiếm 80% diện tích Biển Đông, điểm cực Nam đến vĩ độ 4. Tham vọng ấy quá lớn, quá vô lý và trắng trợn nên đã bị dư luận Đông Nam Á và toàn thế giới phản đối. Đường này có chỗ lấn vào vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý của một số nước Đông Nam Á, khiến cho không còn tồn tại vùng biển quốc tế trên Biển Đông nữa, do đó cản trở các tuyến hàng hải quốc tế.

TQ rất lúng túng vì không đưa ra được bằng chứng lịch sử và tính pháp lý của Đường 9 Đoạn. Trong khi chính quyền Việt Nam từ thế kỷ XVII đã đưa người ra kiểm soát quần đảo Trường Sa thì TQ mãi đến năm 1946 mới có người ghé qua đây cắm cờ nhận chủ quyền rồi chuồn về. Bản đồ TQ công bố trước 1947 đều vẽ đảo Hải Nam là lãnh thổ cực Nam của họ. Vả lại ai cũng biết bản thân một đường nét đứt chia làm 9 đoạn rời nhau thì không thể coi là đường biên giới quốc gia. Hơn nữa, các đảo bên trong đường ấy ở rất xa TQ và rất gần các nước Đông Nam Á khác ; vì thế xét về luật quốc tế, Đường 9 Đoạn hoàn toàn không có cơ sở pháp lý. Việc hạm đội chính phủ Trung Hoa Dân Quốc năm 1946 tiếp quản quần đảo Trường Sa từ tay Nhật rồi đặt tên cho 4 hòn đảo và vẽ vào bản đồ phát hành nội bộ Trung Quốc sao có thể coi là bằng chứng TQ có chủ quyền ở đấy ? Năm 1946 quân đội chính phủ này chẳng đã đến tiếp quản Việt Nam (nửa trên vĩ tuyến 16) từ tay Nhật đó sao ? Thế nhưng TQ đâu có chủ quyền ở đây ? …Các sự thực ấy chính quyền TQ đều biết, nhưng họ giấu kín không cho dân biết, chỉ một mực nói bừa là toàn bộ các đảo bên trong Đường 9 Đoạn là thuộc chủ quyền không thể tranh cãi của TQ. Dưới sự tuyên truyền dối trá như vậy, đa số dân TQ đều cho rằng TQ nên dùng quân sự « giải phóng » các đảo đang bị nước khác kiểm soát. Rất may là một số trí thức TQ tỉnh táo và dũng cảm đã dùng hình thức Blog mạng để vạch ra sự thật về Đường 9 Đoạn. Bài dưới đây là của Blogger Trương Quang Nhuệ, tác giả thường gây tranh cãi ở TQ. Bài rất dài,ĐN xin chỉ giới thiệu phần đầu. Trong 2 phần sau, tác giả kiến nghị TQ và các nước liên quan thành lập Khối Cộng đồng Biển Đông (South China Sea Commonwealth) để cùng nhau khai thác Biển Đông theo kiểu một công ty đa quốc gia?!!! ĐN xin giới thiệu bản lược dịch này của Nguyên Hải là nhằm cung cấp cho bạn đọc một thông tin tham khảo.


Gần đây một trang mạng quân sự nổi tiếng trong nước có kêu gọi viết bài về đề tài “Trung Quốc nên thoát ra khỏi tình trạng khó khăn về chủ quyền biển đảo như thế nào”. Bản thân đề tài này thật là có ý nghĩa. Nhưng các bài viết hưởng ứng lời kêu gọi này đã đăng thì hoặc là sặc giọng căm phẫn, hoặc là đầy những ý tưởng ngớ ngẩn. Tôi có cảm giác: Đầu óc đồng bào ta không hề tỉnh táo hơn [những người Trung Quốc hồi cuối thế kỷ XIX từng khuất phục trước tàu chiến súng lớn của phương Tây].

Cách đây ít lâu tôi từng nói: « Trong thế giới cạnh tranh, thực lực là điều quan trọng » ... Nhưng không thể đơn giản hiểu thực lực là nước mình có bao nhiêu máy bay tàu chiến, có GDP bằng bao nhiêu, có bao nhiêu dân... Khi bàn chuyện lớn của đất nước, cần phải biết mình biết người thì mới bách chiến bách thắng, chuyện ấy chẳng nói cũng hiểu. Thế nhưng chúng ta có biết mình không? Có biết người không?

Trong quá khứ có bao nhiêu chuyện chứng tỏ chúng ta chẳng biết mình biết người. Năm 1976, Trung Quốc từ chối nhận viện trợ của các nước khác giúp khắc phục thiệt hại trong trận động đất lớn Đường Sơn, khi ấy chúng ta cho rằng làm như thế là vẻ vang. Chúng ta không biết gì về cái thế giới đã gần như hoàn toàn vận hành theo quy tắc của phương Tây, không biết rằng khẩu hiệu “Một nước Trung Quốc” chính là nguyên tắc chính trị do người Mỹ đưa ra. Lẽ tự nhiên chúng ta lại càng không biết những chuyện xa xưa xung quanh vấn đề tranh cãi chủ quyền quần đảo Nam Sa [Việt Nam gọi là Trường Sa], không biết rằng đằng sau sự ra đời cái “Đường 9 đoạn” 九段线  kia có bao nhiêu trục trặc, không biết rằng hiện nay trên vấn đề Nam Hải [Việt Nam gọi là Biển Đông] nước ta đã cực kỳ bị động!

“Đường 9 đoạn” do một đại tá quân đội Quốc Dân Đảng vẽ ra

Nếu bạn vẫn còn có chút xa lạ với từ ngữ Đường 9 đoạn thì chắc hẳn bạn đã quen với tấm bản đồ Nam Hải chứ! Đây là thể hiện cụ thể của ý nghĩ [Trung Quốc] “có chủ quyền không thể tranh cãi về các đảo ở Nam Hải” cho tới nay vẫn còn nhiều người kiên trì.

Thế nhưng nguồn gốc của Đường 9 đoạn lại bị giấu kín như bưng, ngày nay có mấy người Trung Quốc biết rằng thực ra nó đâu phải do chính phủ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa hoạch định, mà là do chính phủ Dân Quốc [của Quốc Dân Đảng] năm xưa vạch ra. Hơn nữa Đường 9 đoạn cũng không phải là do Bộ Ngoại giao của chính phủ ấy chủ trì hoạch định, mà là lấy danh nghĩa Bộ Nội chính phát hành tấm bản đồ này. Người vạch ra Đường 9 đoạn là một sĩ quan hải quân có thân phận đặc biệt, nguyên sĩ quan hải quân trong sứ quán Trung Hoa Dân Quốc tại Mỹ, năm 1946 làm sĩ quan chỉ huy Hạm đội Tiền tiến đi Nam Hải công cán.

Tháng 10 năm 1946, hải quân chính phủ Dân Quốc thành lập tại Thượng Hải Hạm đội Tiền tiến với nhiệm vụ xuống Nam Hải tiếp quản các đảo bị Nhật chiếm. Tối 29/10, dưới sự chỉ huy của đại tá Lâm Tôn [1], một đoàn 4 tàu chiến nhổ neo ra khỏi cửa Ngô Tùng, Thượng Hải. Đoàn gồm 4 chiến hạm : tàu khu trục hộ tống Thái Bình, tàu săn tàu ngầm Vĩnh Hưng, tàu đổ bộ xe tăng Trung Kiện và tàu Trung Nghiệp [2]. Ngày 9/11 đoàn tàu đến cảng Du Lâm thuộc đảo Hải Nam. Sau đó, Lâm Tôn chỉ huy hai tàu Thái Bình và Trung Nghiệp tiến về phía đảo Nam Sa. Phó chỉ huy Diêu Nhữ Ngọc dẫn hai tàu Vĩnh Hưng, Trung Kiện tiến về đảo Tây Sa [Việt Nam gọi là Hoàng Sa]. Tên các hòn đảo Vĩnh Hưng, Trung Kiện, Thái Bình và Trung Nghiệp [3] ngày nay có vẽ trên bản đồ Nam Hải chính là tên 4 chiếc tàu năm xưa tham gia Hạm đội Tiền tiến.

Có điều đáng nhắc lại là tàu Thái Bình vốn là chiến hạm chủ lực của hải quân Tưởng Giới Thạch, về sau đến năm 1954 bị tàu cao tốc phóng lôi của Quân Giải phóng Trung Quốc đánh chìm ở vùng biển gần tỉnh Triết Giang. Nhưng hòn đảo mang tên nó — tức đảo Thái Bình  — cho tới nay vẫn do chính quyền Đài Loan kiểm soát.

Năm 1947, dựa váo các tài liệu do Hạm đội Tiền tiến trình báo, Bộ Nội chính chính phủ Dân Quốc công bố Bảng đối chiếu tên cũ-mới của các đảo ở Nam Hải. Cùng năm đó xuất bản Bản đồ sơ lược vị trí các đảo ở Nam Hải 南海位置略图, ghi rõ vùng biển Nam Hải gồm các quần đảo Đông Sa, Tây Sa, Nam Sa, Trung Sa [4] đều thuộc lãnh thổ Dân quốc Trung Hoa và vẽ đường biên giới quốc gia có 11 nét đứt rời xung quanh các đảo ở Nam Hải, cũng tức là Đường 11 đoạn 十一段线 . Năm 1948 lại xuất bản Bản đồ Khu vực hành chính Trung Hoa Dân quốc 中华民国行政区域图     kèm theo Bản đồ vị trí các đảo Nam Hải 南海诸岛位置图  do Phó Giác Kim phụ trách Vụ Phương vực Bộ Nội chính 内政部方域司 chủ biên, trở thành bản đồ chính thức sớm nhất công khai vẽ Đường 11 đoạn.

Ngày 21/4/1949, Quân Giải phóng Trung Quốc vượt Trường Giang tiến xuống phía Nam đến tận Nam Kinh, thủ đô chính phủ Dân Quốc. Cho dù chính phủ Dân Quốc của Tưởng Giới Thạch tan rã nhưng Đường 11 đoạn không vì thế mà biến mất. Ở đây có một nguyên nhân là trước đó không lâu. Lâm Tôn, người vạch đường biên ở Nam Hải, đã khởi nghĩa chống lại Tưởng Giới Thạch, gia nhập hàng ngũ Quân Giải phóng. Sau đó Lâm Tôn liên tiếp được cử làm Phó Tư lệnh Hải quân Hoa Đông rồi Phó Tư lệnh Hải quân của Quân Giải phóng Trung Quốc. Đường 11 đoạn năm nào ra đời cùng với Lâm Tôn và các tài liệu do ông cung cấp đã lọt vào tầm mắt của giới lãnh đạo Trung Quốc. Vì thế trong các bản đồ do Tân Trung Quốc xuất bản đã nhanh chóng xuất hiện Đường 9 đoạn được sửa chữa một chút từ Đường 11 đoạn. [5]

« Đường 9 đoạn » chưa bao giờ là đường biên giới quốc gia !

Đọc tới đây có lẽ rất nhiều người sẽ nói như vậy chẳng phải mọi việc đã rất rõ ràng rồi hay sao : Đường 9 đoạn là thể hiện cụ thể không thể tranh cãi về chủ quyền của Trung Quốc ở Nam Sa, chỉ cần kiên quyết bảo vệ Đường 9 đoạn là được !

Thế nhưng tình hình thực tế là : cho dù trên pháp lý hoặc trong các ghi chép lịch sử, Đường 9 đoạn không thể nào, và xưa nay cũng chưa từng xuất hiện với tư cách là đường biên giới quốc gia !

Trước hết, đường biên giới quốc gia tất phải là đường nét liền, đây là một chuẩn tắc cơ bản thông dụng trên toàn thế giới. Thế nhưng Đường 9 đoạn đã chia thành 9 đoạn thì lẽ tự nhiên là một đường đứt rời. Điều đó về cơ bản đã loại trừ khả năng Đường 9 đoạn trở thành đường biên giới quốc gia. Nói cách khác, Đường 9 đoạn cùng lắm chỉ có thể dùng làm một « đường chủ trương », thể hiện chính phủ Trung Quốc chủ trương hoạch định vùng biển và các đảo ở trong đường đó vào lãnh thổ Trung Quốc. Đường 9 đoạn xưa nay chưa bao giờ, và cũng không thể là một tuyến cương giới thực tế đã được hoạch định. Bởi vậy không thể vì sự tồn tại Đường 9 đoạn mà nói các đảo và vùng biển bên trong đường đó là lãnh thổ của Trung Quốc ; lại càng không thể yêu cầu các quốc gia khác tôn trọng « đường biên giới quốc gia » căn bản không tồn tại này.

Đồng thời, giải thích Đường 9 đoạn là « đường biên giới quốc gia » là đi ngược lại Công ước về Luật biển của Liên Hợp Quốc, hoàn toàn không ăn nhập với Công ước đó. Trong thực tiễn thi hành Luật biển quốc tế bao năm qua, có một lý luận và nguyên tắc cơ bản nhất là « Đất liền thống trị biển », cũng tức là nói chủ trương lãnh thổ đối với biển của quốc gia ven biển ắt phải dựa trên cơ sở chủ quyền lục địa, và lấy đường cơ sở lãnh hải làm đường khởi đầu từ đó hướng ra ngoài để hoạch định lãnh hải của mình. Công ước Lãnh hải và vùng tiếp giáp năm 1958 và Công ước về Luật biển của Liên Hợp Quốc năm 1982 — hai Công ước này quy định rõ các chuẩn tắc cơ bản « Lấy chủ quyền đất liền để quyết định chủ quyền biển » « Lãnh hải mở rộng 12 hải lý ».

Bởi vậy, cho dù bản thân các đảo ở Nam Hải không tồn tại bất cứ tranh chấp nào thì « lãnh thổ trên biển » do nó sinh ra cũng nhiều nhất chỉ có thể là một vòng tròn bán kính 12 hải lý xung quanh đảo, chứ tuyệt đối không thể bao gồm toàn bộ vùng biển Nam Hải như Đường 9 đoạn.

Huống chi hiện nay sự tranh cãi về chủ quyền các đảo ở Nam Hải vốn đang ầm ỹ rồi,  hơn nữa liệu các bãi đá lúc chìm lúc nổi khi thủy triều lên xuống và các đảo san hô khó có thể duy trì đời sống và sản xuất lâu dài cho dân cư ấy có thể dùng làm cơ sở cho chủ trương « lãnh thổ trên biển » được hay không ? — điều này khi áp dụng luật biển quốc tế thì cũng đáng ngờ vực !

Trung Quốc là nước ký Công ước Liên Hợp Quốc về Luật biển, vì vậy bản thân việc kiên trì Đường 9 đoạn đã tự mâu thuẫn về pháp lý. Hơn nữa, nhiều năm nay ngoài chuyện thỉnh thoảng lại tuyên bố  « Trung Quốc có chủ quyền không thể tranh cãi về đảo … » ra, các thế hệ chính phủ Trung Quốc đều chưa hề dùng hành vi được luật biển quốc tế tán thành để thực sự hành xử quyền lãnh hải, quyền lãnh thổ và quyền quản trị hành chính đối với quần đảo Nam Sa nằm ở vùng trung tâm Nam Hải.

Biên đội Lâm Tôn sau chuyến đi biển ấy trở về chỉ bố trí có tính chất tượng trưng một số binh sĩ ở lại trên đảo Thái Bình chứ chưa hề tiến hành bất cứ sự quản trị hữu hiệu nào đối với các đảo thuộc quần đảo Nam Sa. Cho nên ngày nay sau mấy chục năm kể từ chuyến đi ấy, chưa cần nói về rất nhiều hòn đảo, mà ngay cả đảo Trung Nghiệp đặt theo tên một trong số 4 chiếc tàu chiến thuộc hạm đội của Lâm Tôn, và đảo Nam Uy [tiếng Anh : Spratly Island, Việt Nam gọi là đảo Trường Sa Lớn] nằm ở đầu mối tuyến đường biển cũng lần lượt rơi vào tay Phillippines và Việt Nam.

Bởi vậy Đường 9 đoạn xét về pháp lý thì không chịu nổi một đòn [phản biện] ; trong thực tế thì như thằng bù nhìn, đã mấy chục năm tự mình mâu thuẫn nói một đằng làm một nẻo. Nói thẳng ra, Đường 9 đoạn đã trở thành một trò cười trong thực tế vận hành Luật biển quốc tế.

(còn tiếp)
...
Все пройдет и печаль и радость
Все пройдет так устроен свет
Все пройдет только верить надо
Что любовь не проходит нет ..
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Đồ Nghệ

.
(Tiếp theo bài "Vì sao Trung quốc nên từ bỏ đường 9 đoạn")

Cơ hội lịch sử để vuột mất sau chuyến đi biển của Lâm Tôn

Vấn đề Đường 9 đoạn thực ra không chỉ đơn giản là nói một đằng làm một nẻo, mà vấn đề lớn hơn lại ở chỗ xét theo ba nguyên tắc lớn  “Lịch sử”, “Thềm đại lục” “Chiếm trước” của Luật biển quốc tế, thì trên vấn đề quần đảo Nam Sa thuộc về ai, rõ ràng Trung Quốc hoàn toàn không chiếm được thế thượng phong, thậm chí có thể nói là [Trung Quốc đang] cận kề mức cãi chày cãi cối. Đây mới là nguyên nhân cơ bản nhất [làm cho Trung Quốc] bị động tới cùng cực trên vấn đề Nam Hải hiện nay.

« Trung Quốc từ xưa tới nay đã có chủ quyền không thể tranh cãi đối với các đảo ở Nam Hải » câu nói này [người ta] đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng cân nhắc kỹ lưỡng một chút thì vấn đề sẽ hiện ra: kể từ ngày khai quốc nền văn minh Trung Hoa cho đến năm 1840 khi đại bác của người Anh phá vỡ cánh cổng lớn của đế quốc Đại Thanh thì Trung Quốc cũng vậy, Triều Tiên cũng vậy, Đông Nam Á cũng vậy, toàn bộ phương Đông hoàn toàn chẳng có khái niệm chủ quyền gì cả. Tra cứu hết lịch sử trên dưới 5000 năm của Trung Quốc, e rằng cũng khó mà tìm thấy trong văn thư nào có hai chữ chủ quyền. Chủ quyền là khái niệm hoàn toàn do người phương Tây sáng tạo, Trung Quốc cổ đại sao mà có được ? Thế thì làm sao có thể nói tới  « Chủ quyền không thể tranh cãi từ xưa đến nay » ?

Thực ra nếu dựa vào quan niệm chủ quyền của phương Tây để nghiêm túc cân nhắc cuộc tranh cãi về quần đảo Nam Sa, chúng ta sẽ phát hiện thấy lập trường của Trung Quốc thật sự rất khó đứng vững được : dựa vào chuyện tàu thuyền Trung Quốc đến nơi ấy mấy lần gì gì đó, đánh bắt được mấy con cá thì chỗ ấy là của Trung Quốc sao ? Thế thì trong lịch sử, tàu thuyền của tôi đến chỗ ấy còn nhiều hơn anh nữa kia, năm này qua năm khác tôi đánh cá ở đấy, cớ sao lại không được thừa nhận? Anh bảo anh đến đấy trước, vậy có chứng cứ không ? Năm nào tháng nào ai đến đấy ? Chuyện này về căn bản là một mớ sổ sách rối bét, dù sao thì cũng chẳng ai có cách nào sinh cơ lập nghiệp được trên những mỏm đá san hô chỉ nhô lên khỏi mặt nước một tý tẹo ấy.

Trong tình hình chuẩn tắc lịch sử rơi vào tình trạng rối rắm và hỗn loạn như trên, thì nguyên tắc « Thềm đại lục vươn ra » « Chiếm trước »  trở nên quan trọng hơn. Mà Nam Sa cách Việt Nam, Malaysia, Phillippines gần hơn cách Trung Quốc, bởi vậy giả thử theo chuẩn tắc địa lý  « cự ly gần, thềm đại lục vươn ra » , thì chẳng cần nói, Trung Quốc thậm chí có thể chẳng có được phần nào ! Còn nói về nguyên tắc « Chiếm trước » vốn dĩ có thể là cực kỳ có lợi cho Trung Quốc, nhưng vì [Trung Quốc] suốt 40 năm ròng coi nhẹ quyền lợi trên biển, cho nên ngày nay « Chiếm trước » lại trở thành ưu thế tuyệt đối của người khác.

Vào cái thời Lâm Tôn lập hạm đội đi Nam Hải, các quốc gia Đông Nam Á hồi ấy căn bản còn là các xứ thuộc địa, sau này mới xuất hiện [là quốc gia độc lập]. Chính quốc các nước thực dân châu Âu đều bị Thế chiến II làm cho tan nát, lúc này đang chuẩn bị cuốn gói chuồn khỏi [các thuộc địa của mình], nào ai còn tâm tư để ý đến mấy hòn đảo san hô trên biển mênh mông kia đâu ?

Hơn nữa cho dù Bộ Nội chính của chính phủ Trung Hoa Dân Quốc có in cái Đường 9 đoạn trên tấm bản đồ phát hành trong nước, nhưng chính phủ này hoàn toàn không thông qua con đường ngoại giao để tuyên bố với Đông Nam Á rằng « Vùng này là của tôi » . Người ta [các nước Đông Nam Á] hoàn toàn chẳng biết gì về chuyện ấy thì sao mà có thể « đưa ra ý kiến khác » được ? (Song le dùng logic này để luận chứng quần đảo Nam Sa thuộc Trung Quốc là điều vô cùng nguy hiểm, vì logic như vậy từng được Nhật dùng để luận chứng các đảo Pinnacle Islands  尖阁列岛  là do Nhật "phát hiện” — hồi ấy khi đảo Điếu Ngư  钓鱼岛  [Nhật gọi là Senkaku Shotō] bị Nhật lén lút ghép vào địa giới « Huyện Okinawa »  冲绳县 , chính phủ nhà Thanh cũng vậy, không hề « đưa ra ý kiến khác », bởi lẽ họ đâu có biết gì !)

Nếu hồi ấy hạ quyết tâm đưa ra đảo cho dù chỉ vài tiểu đoàn lính, chiếm hết quần đảo Nam Sa rồi đóng quân lâu dài ở đấy, thậm chí thiết lập các cơ quan hành chính như « Huyện Nam Sa » để thực thi quản trị hữu hiệu, thế thì sau mấy chục năm kinh doanh, nguyên tắc « Chiếm trước » sẽ trở thành vũ khí lợi hại để giữ chủ quyền ở Nam Sa.

Thế nhưng điều khiến người ta lấy làm tiếc là trong thời gian hơn 4 chục năm, ánh mắt của hai bờ eo biển [ý nói đại lục Trung Quốc và Đài Loan] đều chưa từng hướng vào Nam Hải. Tàu chiến Thái Bình từng để lại ký ức vĩnh cửu tại biên cương biển nơi cùng trời cuối đất năm xưa, về sau trong cuộc nội chiến lại bị ngư lôi của đồng bào mình [ý nói Quân Giải phóng Trung Quốc] đánh chìm. Câu chuyện ấy là một điềm báo hoặc phác họa về số phận lịch sử của các đảo thuộc quần đảo Nam Sa.

Cho đến thập niên 70 thế kỷ XX, khi các « Rồng con, Hổ con » của Đông Nam Á bắt đầu kiếm được « thùng vàng thứ nhất »  trong buôn bán đối ngoại, họ đã phát hiện ra giá trị của quần đảo Nam Sa, nhưng vào lúc ấy chính quyền Đài Loan vừa bị đuổi ra khỏi Liên Hợp Quốc, mình lo cho mình còn chưa xong. Đại lục Trung Hoa thì vừa mới thoát khỏi các thương tích của Cách mạng Văn hóa, hải quân Trung Quốc hồi ấy chẳng qua chỉ mới là đội cảnh vệ ven biển, thiếu khả năng viễn chinh tối thiểu. Hồi ấy tại quần đảo Nam Sa, trừ đảo Thái Bình có quân đồn trú của Đài Loan ra, còn lại đều là những « đảo không người ». Miếng mỡ để trước mặt sao lại không giành lấy ? Huống chi là bấy giờ nguyên tắc « Chiếm trước »  đã ra lò, ai giành được thì là của người ấy ! Anh nói [đảo này] là của anh hả, xin lỗi nhé, thế ai bảo anh không đưa quân ra giữ lấy nó ?

Như vậy đấy, Trung Quốc chiếm ưu thế về nguyên tắc  « Lịch sử »  nhưng lại thiếu những chứng cớ được hệ thống luật biển hiện đại chấp nhận, mà hai nguyên tắc « Thềm đại lục vươn ra » và  “Chiếm trước » lại trở thành có lợi cho các quốc gia Đông Nam Á mà bất lợi cho Trung Quốc. Trên tầng nấc pháp lý, vấn đề Nam Sa đã rơi vào tình thế bị động cực kỳ nghiêm trọng [đối với Trung Quốc].

Nói thẳng ra, giả thử bây giờ nổ ra một cuộc chiến tranh xung quanh quần đảo Nam Sa ở Nam Hải, thì trên toàn thế giới có lẽ chỉ có 1,3-1,4 tỷ người [ý nói người Trung Quốc và người Hoa] cho rằng Trung Quốc không phải là kẻ xâm lược !

                                                                 
Nguyên Hải  tóm dịch

Ghi chú của người dịch :

[1] Lâm Tôn 林遵 (1905-1979), học trường Hải quân Hoàng gia Anh, được đào tạo về tàu ngầm tại Đức, 1934 về TQ ; từng là Phó quan của Sứ quán TQ tại Mỹ, rồi Tư lệnh Hạm đội II đóng tại vùng Trường Giang. 1948 là thiếu tướng hải quân Trung Hoa Dân Quốc. 1949 dẫn quân gia nhập Quân Giải phóng TQ, trở thành một trong những người sáng lập hải quân TQ. 1955 được phong thiếu tướng hải quân. Đảng viên Quốc dân Đảng TQ, đảng viên thuộc Ủy ban Cách mạng Quốc dân đảng TQ, Đảng viên Đảng Cộng sản TQ

[2] Bản Trung văn viết là Trung Á, có lẽ in sai.

[3] - Đảo Vĩnh Hưng, tên quốc tế Woody, rộng 2,13 km2, là đảo lớn nhất thuộc quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam bị TQ chiếm, hiện có sân bay và thành phố Tam Sa do TQ lập ra. - Đảo Trung Kiện thuộc quần đảo Hoàng Sa, cách đảo Woody 178 km về phía Tây Nam. - Đảo Thái Bình , tên quốc tế Itu Aba, thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam ; rộng 0,443 km2, là đảo duy nhất có nguồn nước ngọt. - Đảo Trung Nghiệp, tên quốc tế Thitu ; rộng 0,33 km2 ; do Phillippines kiểm soát.

[4] Đông Sa, Tây Sa, Nam Sa, Trung Sa là 4 quần đảo lớn nhất ở Nam Hải. - Đông Sa, tên quốc tế Pratas Island, ở gần Hong Kong, tức gần đại lục TQ hơn cả ; hiện do Đài Loan kiểm soát. - Trung Sa, tên quốc tế Macclesfield Bank ; ở gần Phillippines, phần lớn là đảo san hô chìm dưới nước ; bãi cạn Scarborough mà TQ gọi là đảo Hoàng Nham thuộc quần đảo này. (theo tài liệu của TQ)

[5] Một nguồn tin của mạng TQ nói trong thời kỳ Việt Nam kháng chiến chống Mỹ, TQ nhường cho Việt Nam 2 đảo đá trong Vịnh Bắc Bộ để xây dựng trạm radar, vì thế đường 11 đoạn phải bỏ mất 2 đoạn, còn lại 9 đoạn.

Nguồn :

南海新攻略:放弃“九段线”,推出共同体          黄光锐的博客

http://blog.sina.com.cn/s...log_5e0fb3610100npng.html

.
...
Все пройдет и печаль и радость
Все пройдет так устроен свет
Все пройдет только верить надо
Что любовь не проходит нет ..
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

Nguyễn Bá Hoà đã viết:
http://vn.news.yahoo.com/...7t-nam-mua-230008932.html

Khám phá tàu ngầm Kilo Việt Nam mua của Nga
VTC NewsVTC News – 22 giờ trước

   Email
   In ra

(VTC News) - Kilo là lớp tàu ngầm diesel êm nhất thế giới với khả năng ẩn nấp, biến mất và săn ngầm cực kì hiệu quả trong tác chiến ở vùng biển xa bờ.

>> Mỹ cảnh báo về âm mưu “chia rẽ và chế ngự” ở biển Đông
>> Philippines vẫn xem Trung Quốc 'là bạn'

Tàu ngầm lớp Kilo được đưa vào phục vụ trong Hải quân Nga vào đầu những năm 1980. Nó được thiết kế bởi Cục thiết kế hàng hải trung ương Rubin tại St Petersburg.
Các phiên bản của nó bao gồm Kiểu 877EKM - lớp Turbot và Kiểu 636 - lớp Kilo. Ngoài ra còn có một phiên bản hiện đại hơn là Kiểu 677 - lớp Lada được đưa vào chạy thử nghiệm tháng 11/2004. Các kỹ sư của Rubin đã phát triển hệ thống động cơ đẩy không khí độc lập có thể dùng cho Kilo và vài lớp tàu ngầm khác.
Ban đầu, các tàu ngầm Kilo được đóng tại xưởng Komsomolsk nhưng hiện nay đã được chuyển về xưởng Admiralty ở St Petersburg. Kilo là lớp tàu ngầm được thiết kế với nhiệm vụ săn tàu ngầm, tàu chiến, tuần tra và trinh sát đối phương.
Nó là lớp tàu ngầm chạy động cơ diesel-điện êm nhất thế giới với khả năng phát hiện đối phương ở khoảng cách xa từ 3-4 lần so với khoảng cách tàu ngầm khác phát hiện ra nó.
Tàu ngầm lớp Kilo của quân đội Nga
Hải quân Mỹ đã gọi các tàu ngầm Kilo là 'Hố đen' do khả năng lẩn trốn và tẩu thoát cực kì khủng khiếp của nó. Được phủ một lớp vật liệu chống dội âm trên thân, Kilo có khả năng hấp thụ, làm méo và giảm cường độ tín hiệu phản lại đồng thời giúp nó chạy êm hơn để có thể giảm khoảng cách bị phát hiện bằng sóng sonar thụ động từ các tàu đối phương. Tàu ngầm gồm 6 khoang chống nước được ngăn cách nhau bởi những vách ngăn trong một lớp vỏ kép chịu áp lực cao.
Thiết kế này có thể tăng khả năng sống sót cho thủy thủ đoàn, khi một khoang thường hay 2 buồng chứa nước kề nhau bị ngập thì tàu vẫn hoạt động được. So với thế hệ cũ là 877EKM, Kilo đã được nâng cấp sức mạnh của các động cơ nhưng đồng thời vận tốc quay của chân vịt cũng được giảm xuống để giảm tối đa tiếng ồn gây ra khi di chuyển.
Tàu ngầm Kilo có khả  năng lặn sâu 300m, di chuyển với tốc độc 20km/h khi nổi, gần 40km/h khi ngập nước. Kilo có tầm hoạt động vào khoảng 12.000 km khi lặn với ống thông hơi và 650 km khi ngập nước hoàn toàn.
Các ống phóng ngư lôi 553mm phía trước mũi tàu
Vũ khí của Kilo cũng rất đáng chú ý với khả năng chiến đấu đa mục tiêu, hệ thống chỉ huy có khả năng cung cấp thông tin đầy đủ để điều khiển tàu và bắn ngư lôi hiệu quả nhất.
Các máy tính tốc độ cao trang bị trong tàu giúp nó có thể xử lí các thông tin từ những thiết bị giám sát và hiển thị trên màn hình. Từ đó, các thông số về địa hình, độ sâu ngập nước, thông số về mục tiêu, tham số khi khai hỏa, khả năng tự bắn và triển khai vũ khí sẽ được hỗ trợ tối đã cho các thủy thủ. Các tàu Kilo còn có thể được trang bị hệ thống tên lửa hành trình Novator Club-S, phóng ra các tên lửa diệt tàu 3M-54E1 với đầu đạn nổ 450kg và tầm bắn 220km.
Một tàu ngầm lớp Kilo đang trong quá trình đóng mới
Phía đầu tàu có  6 ống phóng ngư lôi 533mm, bên hông là 6 phóng ống ngư lôi với 18 quả ngư lôi trong ống và 12 quả dự trữ.
Các ống phóng ngư lôi này cũng được sử dụng để bắn các loại mìn chống tàu chuyên dụng với 24 quả chuẩn bị sẵn trong khoang.
Hai hệ thống phóng ngư lôi được điều khiển bằng các máy tính tốc độ cao giúp nó định vị nhanh chóng và chính xác mục tiêu.
Lần bắn đầu tiên có thể thực hiện trong 2 phút, mỗi loạt tiếp theo cần tất cả 5 phút để chuẩn bị và khai hỏa.
Trung tâm điều khiển máy móc của tàu ngầm Kilo
Các tàu ngầm Kilo phát hiện mục tiêu dưới nước bằng hệ thống phát thu sóng sonar thụ động MGK-400EM. Cùng với đó là hệ thống kính tiềm vọng, radar giúp nó có cái nhìn rất bao quát về mặt biển, trên không và dưới nước. Hôm 14/8, RIA Novosti trích dẫn một nguồn tin trong tổ hợp công nghiệp quốc phòng cho biết, tàu ngầm diesel-điện Project 636 Kilo đầu tiên trong hợp đồng cung cấp 6 tàu ngầm cùng loại cho Việt Nam, được đóng tại nhà máy đóng tàu Admiralty ở St Petersburg sẽ được hạ thủy trong tháng 8/2012. Buổi lễ hạ thủy sẽ được tổ chức vào ngày 28/8 tới.

Tùng Đinh
Khoe hết số lượng và tính năng vũ khí là sai lầm nghiêm trọng

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

chao chang

Đây là thời kỳ đấu tranh ngoại giao, chính vì vậy càng cần thể hiện sự hùng mạnh và cứng rắn trước những kẻ đang lăm le như trung quốc bởi chúng thường có những bước đi "mềm nắn rắn buông" mà .Thật là sai lầm vì cứ im lặng thì thằng tầu nghĩ ta hèn nên mới tưởng ngon ăn mà lấn tới dùng vũ trang để chiếm biển đảo .Bằng mọi phương pháp ngoại giao và đầu tư cho quân đội nhất là hải quân hùng mạnh hiện đại  tốt nhất có thể . Như vậy những kẻ đang nhòm ngó biển đảo của nước ta phải tính lại ngay ,chúng không còn coi thường nước ta nữa - chẳng ngon ăn đâu. Như vậy sẽ tránh được chiến tranh quân sự sảy ra vậy mới là lựa trọn tốt đẹp nhất tránh được bao nhiêu hy sinh xương máu .
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

letam

Trung Quốc không thể đưa 'Đường biên giới 9 đoạn' ra để bàn

Học giả Lý Lệnh Hoa:

TP - Ngày 15-8, Thời báo Hoàn cầu, phụ bản của Nhân dân Nhật báo (Trung Quốc) đăng trên trang bình luận quân sự bài báo nhan đề Các sĩ quan trẻ Trung - Mỹ tranh biện: Quân đội Trung - Mỹ là kẻ thù hay là bạn của nhau, lược thuật cuộc trao đổi (không rõ thời gian) giữa Brendan.


Mulvaney, Trung tá, Tham mưu trưởng Lính thủy đánh bộ Mỹ, một người nổi tiếng về am hiểu Trung Quốc, và Đới Húc, Đại tá, giảng viên Đại học Quốc phòng Trung Quốc.

http://www.tienphong.vn/Cache/442/217442_400.jpg


Trong đó, Đới Húc cho rằng: “Hiện nay, có các vấn đề Nam Hải (biển Đông) và đảo Điếu Ngư, Mỹ và Trung Quốc cần sớm trao đổi, hiểu rõ ý đồ của nhau để tránh xảy ra xung đột cục bộ”.

Đới Húc rêu rao: “Trung Quốc trước nay luôn hữu hảo với bên ngoài, trong đó bao gồm với Nhật Bản và các nước lên tiếng đòi hỏi chủ quyền ở Nam Hải. Mọi chuyện gây hấn đều không phải do Trung Quốc gây trước.

Họ gây chuyện, bất chấp Trung Quốc là nước lớn, có đủ năng lực giáng trả. Điều này không phù hợp với lẽ thường. Trung Quốc cho rằng, đó nhất định là do có Mỹ đứng phía sau nên họ mới dám làm thế”.

Thật nực cười khi Đới Húc đề xuất chủ trương giải quyết vấn đề tranh chấp bằng cách gạ gẫm hai nước Mỹ, Trung chia nhau biển Đông.

Ông ta nói: “Thực ra, về vấn đề đảm bảo an ninh cho tuyến vận tải hàng hải chung, hai bên Trung, Mỹ hoàn toàn có thể đề ra một quy tắc chung, không bên nào được phá hoại sự an toàn của tuyến hàng hải này.

Tôi tin rằng, chỉ cần hai nước lớn Trung, Mỹ ra một tuyên bố chung, mọi hành vi khai thác bừa bãi tài nguyên biển, nổ súng bắn pháo gây nguy hại đến an toàn hàng hải đều sẽ không thể tồn tại.

Nói đơn giản một chút, vùng biển phía bên trong Đường biên giới 9 đoạn là biển của Trung Quốc, hải quân Trung Quốc đảm nhận; những phần phía bên ngoài Đường biên giới 9 đoạn thì do hải quân Mỹ phụ trách.

Bác bỏ luận điểm sai trái của Đới Húc, ngày 16-8, học giả Lý Lệnh Hoa viết bài nhan đề Trong vấn đề Nam Hải, Trung Quốc không thể đưa Đường biên giới 9 đoạn ra để bàn đăng trên diễn đàn Sina.com.

Học giả Lý Lệnh Hoa viết: “Ngày 15-8, trong một bài trên trang bình luận quốc tế của Thời báo Hoàn cầu lại có người chủ trương coi Đường biên giới 9 đoạn là biên giới biển của Trung Quốc, nói bừa “vùng biển phía bên trong Đường biên giới 9 đoạn là biển của Trung Quốc, hải quân Trung Quốc đảm nhận; những phần phía bên ngoài Đường biên giới 9 đoạn thì do hải quân Mỹ phụ trách”.

Ở bên trong Trung Quốc đến nay vẫn còn những phát ngôn vô trách nhiệm và không lý trí như thế, rất có hại cho việc giải quyết rốt ráo vấn đề Nam Hải. Những phát ngôn kiểu đó chỉ làm cho đất nước thêm loạn!”.

Ông khẳng định: “Công ước Liên Hợp Quốc về Luật Biển năm 1982 là một công ước vĩ đại, có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với cuộc sống và tương lai tốt đẹp của nhân dân các nước trên thế giới, trong đó có nhân dân Trung Quốc.

Vấn đề Nam Hải tuy cũng liên quan các luật quốc tế khác, nhưng giải quyết vấn đề Nam Hải, như địa vị pháp lý của các đảo nhỏ, xác định đường cơ sở lãnh hải và nguyên tắc phân định ranh giới biển, đều chủ yếu dựa vào các điều khoản của Công ước”.

Thu Thủy

 Vui là chính - Chính là vui!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 55 trang (550 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [42] [43] [44] [45] [46] [47] [48] ... ›Trang sau »Trang cuối