Trang trong tổng số 4 trang (33 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Đinh Văn Khanh

Mình đi vẫn nhớ người xưa ,
Biết đâu nơi ấy nắng mưa trái mùa ?
Dù cho bưởi ngọt chanh chua ,
Dù xa ngàn dặm vẫn là người xưa .
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tùng Văn

Cảm ơn Văn Khánh đã đọc và tặng thơ.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tùng Văn

                   TÔNG ĐƯỜNG
  
 Từ một người con gái mới lớn, bị lừa tình và tình phụ, để lại cho Thân phải nuôi một mụn con, là kết quả của mối tình đầu đời. Anh ta đã có vợ và hai đứa con, cùng cảnh đi làm thuê quen rồi yêu nhau. Nghe lời yêu như có cánh của thằng đàn ông, Thân lao vào yêu say đắm không toan tính, chấp nhận và hy sinh tất cảc ho tình yêu.
 Kết quả của mối tình đầu cay đắng là  mang tiếng vợ theo con đèo và tranh chồng người khác. Cực chẳng đã, Thân bỏ về nhà bố mẹ đẻ, vụng dại nuôi con một mình và vẫn không thoát cảnh đi làm thuê tối ngày.

 Manh mối thế nào bố mẹ Thân biết được gia đình một người ở huyện Đông muốn lấy vợ cho con trai; đàn bà con gái trong vùng không ai dám; vì anh ta lớn tuổi nhưng ngờ nghệch. Bây giờ gia đình anh ta đánh tiếng muốn “tạu trâu” có thêm cả “nghé”.
 Bố mẹ Thân thương con, muốn con có nơi nương tựa, cũng là để tránh điều ong tiếng ve; tránh những thằng đàn ông có cặp mắt háo tình, lúc nào có cơ hội là la liếm lăn xả vào Thân coi như của “chùa”.
 Nhà chồng Thân khi Thân bước chân vào làm dâu chỉ còn ba người; hai bố mẹ chồng và anh chồng ngờ nghệch. Bố chồng Thân đã ngoài sáu mươi lại là trưởng của một tộc họ thế nên áp lực về con cháu nối dõi đè lên vai ông và gia đình như một tảng đá đè trên mái dạ ọp ẹp chỉ trực sập. Ở cái vùng nông thôn vẫn còn nặng về những hủ tục và nghi lễ chết tiệt thì ông phải lo có người nối dõi, chẳng những chỉ có đời ông mà còn phải lo cả đời con ông và đời cháu ông nữa! Thế nhưng con ông yếu ớt thì chắc gì có cháu?
 Ông nhiều lần đi khám chất độc da cam thì Hội đồng giám định đều khẳng định ông không bị ảnh hưởng nên không được chế độ.
 Sáu năm ở bộ đội bốn năm ở chiến trường B2, nếm đủ thứ bom đạn, sốt rét, đói suýt chết vậy mà sau giải phóng ông xuất ngũ chẳng được một thứ đãi ngộ gì của chính sách cho bõ bèn với sáu năm làm lính. Ấy vậy mà ở làng ông có thằng đi bộ đội vài năm chưa hề bước chân qua vĩ tuyến 17 mà nào là chế độ thương binh, nào là chất độc da cam, hàng tháng cứ  đều đều lĩnh trợ cấp. Ông cám cảnh cho ông và cám cảnh cho cái xã hội này!
 Ông lo thì lo thế thôi, lo rồi để đấy, chẳng có cách nào để giải quyết.
 Thân nhiều đêm ôm chồng mà nước mắt tràn gối; cô khóc thương cho số  phận hẩm hiu một thời con gái, một thời làm vợ của mình; cô khóc thương cho người chồng thiệt thòi không biết thế nào là yêu đương, là tình  dục.
 Nhiều cữ, đến kỳ Thân khát khao…cô ôm người chồng hờ, vần đủ mọi kiểu, ôm đầu chồng ấp vào bộ ngực trần, sờ mó hết thân thể chồng, nhưng khổ thay, anh ta cứ trơ ra, nửa thức nửa ngủ, nào có đòi hỏi, có biết yêu đương trai gái là gì? Cô làm đủ mọi cách cho cơn hứng từ từ hạ xuống. Mắt Thân mở thao láo quay nhìn chồng, rồi lại nhìn lên trần nhà và bật khóc tức tưởi.
 Cuộc sống tẻ nhạt cứ thế kéo dài suốt hai năm trời, ngày đi làm thuê bán sức lao động; đêm về ôm ấp vỗ về một anh trẻ con tuy to xác mà chẳng nên cơm cháo gì...
 Đã nhiều lần Thân muốn bỏ nhà chồng dắt con đi. Nhưng đi đâu? Cô đã là niềm hy vọng cho gia đình nhà chồng, nay bỏ đi cô làm cho những thành viên trong gia đình này thất vọng, cô không nỡ.
 Một hôm đi làm về, Thân nghe lỏm được  chuyện của bố mẹ chồng đang nói với nhau ở trong buồng, câu được câu chăng xoay quanh chuyện sinh con của vợ chồng Thân. Câu cuối cùng Thân nghe được mẹ chồng cô đe: “ông cứ liều liệu, xung quanh hàng xóm người ta có mắt cả đấy! Vỡ lở ra thì ông chui xuống đất à? Còn tôi nữa…”. Sau đấy lâu ngày Thân cũng quên chuyện này.
 
  Hoạ  hoằn  có  một ngày mưa dầm Thân nghỉ việc ở nhà, quanh quẩn không có việc gì làm cho đỡ buồn, cô ngồi nói chuyện với mẹ chồng, hết chuyện đi làm rồi chuyện nhà cửa, lan man sang chuyện chồng con, Thân nhiều lần thở dài, mẹ chồng Thân biết cả, nghĩ cũng tội cho con dâu đang thời kỳ sinh nở mà không được thoả mãn … bà vội giấu đi giọt nước mắt chỉ trực lăn xuống gò má của người đàn bà suốt đời lam lũ, người già trước tuổi. Bà sực nhớ ra chuyện bà và chồng bà đã có lần đôi co với nhau, bà không hẳn phản đối thẳng thừng với ý định của chồng, nhưng bà lấn cấn vì nhiều nhẽ mà không nhẽ nào nói ra được.
 Lần này ngồi nói chuyện với con dâu, nhìn thấy bộ điệu của Thân bà không cầm lòng, muốn ướm thử con dâu, nhưng cổ cứ nghẹn lại như có cục gì chèn giữa họng không nói được. Thân thấy thái độ của mẹ chồng có gì khang khác cô gặnghỏi:
- Mẹ…rồi Thân im lặng. Mẹ chồng nàng nhìn nàng đánh liều nói ướm xem ý Thân thế nào?      
 -Hay là mẹ mầy tìm…Bà lại im thin thít. Thân hỏi lại:
- Mẹ bảo con tìm cái gì? Mẹ chồng Thân không dám trả lời con dâu ngay, rồi bà cũng phải liều nói ra cái ý định của chồng bà, bà liều nói một thôi không nghỉ:
- Mẹ cái Gái (tên con gái Thân)  xem có ai người ta khoẻ mạnh mà ở đâu đấy xa xa, thì làm quen với người ta…hay là…bà không dám nói tiếp cái ý định mà chồng bà nói cho bà biết.Thân hình dung có chuyện gì hệ trọng liên quan tới mình, linh tính như mách bảo cô sẽ có chuyện gì sắp xẩy ra . Cô hỏi lại mẹ chồng:
- Con chả hiểu mẹ bảo gì con.
Mẹ chồng Thân nói tiếp:
Là chuyện của mẹ cái Gái ấy, đang kỳ sinh nở, cũng liều liệu mà sinh con, muốn làm thế nào thì làm phải có con trai để nhà này khỏi mất giống chứ! Thân nhìn mẹ chồng trả lời:
-Thì mẹ biết rồi còn gì? Nhà con thế thì sinh đẻ nỗi gì? Con cũng muốn có thêm đứa con trai để sau này mà nhờ cậy với lại cho nhà mình khỏi tuyệt tự. Nhưng chồng con thế mẹ bảo làm thế nào?                                                         
Mẹ chồng cô ngập ngừng nghĩ ngợi, cho con dâu đi lang chạ thì không phải giống nhà này, mai sau nó lại ngựa quen đường cũ, mất cả chì lẫn chài, mà để người trong nhà với nhau hoá ra nó lại làm lẽ  mình, với lại tiếng ra ngoài thì có mặt mo. Bà cứ lẩn quẩn với cái ý nghĩ điên rồ không thể tháo gỡ được.
  Nhưng trò đời, cái gì không thể xẩy ra thì nó vẫn có thể xẩy ra! Thân có chửa thật! Cứ nhìn cái bụng của con dâu mỗi ngày một lùm lùm lên mẹ chồng Thân lại ràn rụa nước mắt nghĩ đến cái đêm bà ôm con trai vào lòng vỗ về nó để cho Thân và chồng bà làm cái chuyện động trời ấy thì lại như có người sát muối vào gan ruột bà. Không hẳn bà ghen, ai lại ghen với nó! Nhưng mà… nhưng mà bà thấy khổ, khổ cho bà và khổ cho con trai bà. Không biết ông Trời có thấu cho mẹ  con bà ?
Thân có chửa gần đến ngày ở cữ, nhưng chưa một lần được đi khám thai hay được thầy thuốc tư vấn cho về sức khoẻ bà mẹ và thai sản, vẫn phải cắm mặt xuống đi làm thuê lấy tiền nuôi con và trang trải những việc trong gia đình.
Ngày hai lần, sáng sớm dắt chiếc xe cà tàng ra khỏi cổng đến chỗ làm, tối lại đạp về, chân tay rã rời lăn ra là ngủ như chết. Tháng ba mươi ngày nắng cũng như ngày mưa, Thân không dám  bỏ  việc ngày nào, cơ sở này thưa việc thì phải chạy đến cơ sở khác ngay để tranh thủ lấy một ngày làm. Vậy mà khi về nhà nào có yên thân, mẹ chồng mặt lưng mặt vực, ghen không rõ là ghen, toàn dùng những lời lẽ “mát nước thối đá” để chì chiết, còn bố chồng, giời ạ, như một ông “kệu”, thương chẳng rõ thương, ghét không hẳn rằng ghét. Lúc vắng mặt mẹ chồng thì đon đon đả đả, săn săn  đón đón, lúc có mặt mẹ chồng thì vào hùa với nhau chì chiết đủ điều. Thân cũng thông cảm cho ông bố chồng nhưng nhiều lúc to tiếng vặc lại làm ông ta ngẩn tò te không biết nói gì.
  Chao ôi! Cái tổ ấm gia đình mà Thân mơ ước, bây giờ đối với cô nó là địa ngục trần gian, nó ngột ngạt, nhơ nhớp, nhầy nhụa như đống xác thối đang phân huỷ đầy dòi bọ. Và, cũng chính nơi ấy mới có chỗ cho Thân trú ngụ, ra vào bớt phần tủi hổ. Nhưng nó nhơ nhớp quá, bước chân vào chỗ nào cũng nhầy nhụa bẩn thỉu. Thân cam chịu, một le lói nhỏ nhoi khi nghĩ về đứa con trong bụng, nhưng lo lắng nhiều hơn vui mừng, lo vì nghèo túng sinh nở dựa dẫm vào đâu? Lại còn tình cảm của mẹ chồng với cô, ghen không rõ ghen, giận không rõ giận, thật khổ trăm bề.

  Ngày ở cữ cũng đã đến, Thân không kịp trở tay, chập tối Thân thấy đau bụng, cơn đau cứ tăng dần. Thân biết là đến ngày sinh vội vơ quáng quàng vài cái quần áo cho vào túi rồi nói với mẹ chồng đưa Thân đến Trạm y tế xã, con cái Gái lẽo đẽo theo sau. Ba bà cháu lầm lũi đi trong đêm tối, đến cơ sở y tế cô y sĩ đỡ đẻ thăm khám qua rồi cho Thân nằm lại ở trạm xá chờ đến sáng.
  Gần sáng Thân đau bụng dữ dội, ối vỡ nước lẫn máu ra ướt sũng quần, bà mẹ chồng gọi y tá khám lại, cô hộ sinh thấy tình thế bất ổn vội bảo người nhà chuyển Thân lên tuyến trên.
Người nhà chuyển được Thân lên Bệnh viện huyện thì cô rũ ra như tàu lá héo vì mất máu. Chờ được bác sĩ sản khám và làm một số xét nghiệm, rồi chẩn đoán “nhau tiền đạo” phải  cấp cứu mổ ngay mới cứu được mẹ và con.
  Thật khốn nạn cho Thân, vừa lên bàn mổ chưa kịp gây mê thì Thân đã không còn ở lại thế gian này , cái thế gian mà chỉ riêng với Thân và những người nghèo khổ gần như không bao giờ được làm người theo đúng nghĩa của nó!
   Họ hàng, ngưòi thân đưa  người xấu số về nơi an nghỉ cuối cùng, nắm đất bạc bẽo vùi Thân nằm ở bãi tha ma hoang lạnh cùng bao  nỗi buồn tức tuởi được chôn theo.
  Từ nghĩa trang về bố mẹ chồng Thân không dám hé răng nửa lời. Ông bố chồng nghĩ thấy cái giá để đổi lấy hai chữ  TÔNG ĐƯỜNG là quá đắt và chua xót, ông thật mù loà, ngu dại tạo ra cái bi kịch để cho cả nhà ông phải gánh chịu! Lẽo đẽo chạy theo sau cùng của đoàn người đưa đám là con bé Gái con của Thân, nó vừa đi vừa lấy ống tay áo quệt mũi và nước mắt, thỉnh thoảng ngoái nhìn lại mộ mẹ nó. Nó biết rằng từ bây giờ nó sẽ không còn mẹ nữa.



                                                                                  12/2013
                                                                                 Tùng Văn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thi Hoàng

Dẫu là thực hay hư thì cũng quá xót xa cho thân phận của người đàn bà trong truyện.
Tổ tông là điều thiêng liêng ta phải giữ gìn nhưng cách làm của gia đình này là sự thất đức và là sự miệt thị tổ tông là sự chà đạp lên nhân cách và thân phận của người phụ nữ. TH cứ mong chuyện này chỉ là hư cấu không phải là thực. Xót xa quá...
Cho tôi một chút ngẩn ngơ
Loay hoay một chút dại khờ để say

                      Thi Hoàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thái Bảo

Tùng Văn đã viết:
CÁNH CHIM CUỐI TRỜI
  
 Mười tám tuổi em vào đại học, tuổi hắn đã hai nhăm. Em xuất thân trong một gia đình cách mạng, mẹ làm đến chức Viện trưởng Viện Kiểm sát tỉnh miền duyên hải, còn hắn, con nhà nghèo quê miền Sơn tây cũ. Khi nhập trường hắn đã mang quân hàm trung uý quân đội và vừa ở chiến trường ra trong người vẫn còn đeo đẳng những cơn sốt rét rừng.
  Hắn thôi đèn sách gần mười năm nay, nhưng có tiếng là kẻ học giỏi thời học phổ thông, vì thế không lâu, sau năm học thứ nhất hắn đã vượt lên đứng đầu toàn khoá hơn ba trăm sinh viên.
  Khoá học của hắn một phần là học sinh phổ thông thi vào, còn phần lớn là sinh viên ở các trường  khác chuyển sang. Người ta bầu hắn làm chi trưởng và được lãnh đạo chỉ định vào Đảng uỷ nhà trường; vậy lợi thế cho hắn cũng  nhiều, nhưng dàng buộc hắn cũng lắm. Với tính cách trầm tĩnh, thẳng thắn, sống có nhân cách nên hắn có ảnh hưởng đến nhiều sinh viên khác trong trường.
  Còn em, nhìn em người ta biết thừa là cô gái lá ngọc cành vàng, được chiều chuộng từ bé. Em dư dả kiến thức sách vở, nhưng lại non nớt và bỡ ngỡ với cuộc sống ngoài đời.
  Em và hắn có chung sở thích đọc các tác phẩm văn học cổ điển nước ngoài. Cũng vì chung sở thích mà em và hẳn trở nên thân nhau. Học lực em khá, tiếp thu nhanh nhưng chểnh mảng nên không mấy khi kiểm tra bài được điểm cao. Hắn thỉnh thoảng góp ý em nên chăm chỉ hơn để tốt nghiệp có cái bằng khá giỏi, em chỉ cười khì…
 Nhìn em có người thảng thốt vì đôi mắt đẹp,trong sáng cuốn hút người ta bởi cái nhìn ngây thơ, thánh thiện. Một đôi lần hắn nhìn em mặt nghệt ra, đến lúc em bảo “anh nhìn gì mà khiếp vậy” hắn mới bừng tỉnh xấu hổ cười trừ, ấy thế mà vẫn không  định nghĩa nổi ở đôi mắt ấy ẩn chứa những gì mà có sức  lôi cuốn không thể cưỡng lại được.                                               
  Một lần, trên hành lang vắng vẻ của trường, em đi trước, không biết rằng hắn từ trong phòng đi ra, tay cầm cuốn truyện bỗng hắn cất tiếng gọi:                                        1
 -“Katiusa”. Em quay đầu nhìn lại không hiểu, nhưng thấy hắn cầm trong tay cuốn truyện, em đến bên giằng vội rồi hấp tấp giở xem bìa sách vừa cười vừa kêu lên:
  - Ôi! “Phục sinh” và thế là chạy biến về phòng không một lời hỏi mượn.                                              
  Ba ngày sau, cũng lại trên hành lang nhà trường em nói cho hắn biết:
  - Em không đồng ý anh gọi em bằng cái tên “Katiusa” đâu nhé! Hắn cười và bảo:
  - Em thử soi gương xem đôi mắt của em có giống mắt nàng “Maxlova” trong truyện Phục sinh của Lev Tolstoi không? Họ bắt đầu chuyển sang trao đổi về tác phẩm và nhân vật. Cứ thế họ đến với nhau, yêu nhau lúc nào không biết. Lúc hờn dỗi dấm dẳn, lúc hẹn hò..càng lâu em cảm nhận ra rằng nơi ấy, hắn, là bờ vai để có thể ngả vào những lúc em yếu lòng.                                        
  Vài lần giận nhau để rồi họ xích lại gần nhau hơn. Nhớ có lần em giận hắn, nhất định không gặp và không nói chuyện, nhưng chỉ được ba ngày, không chịu nổi nỗi nhớ cồn cào trong tâm can, em đành phải làm lành bằng cách viết hai câu thơ Chinh phụ ngâm vào giấy với ý trách: “Xanh kia thăm thẳm từng trên/Vì ai gây dựng cho nên nỗi này”, rồi kẹp vào vở ghi bài của hắn. Hắn đọc xong mà nước mắt cứ muốn trào ra, thì ra em đã trách mình “gây cuộc binh đao” hắn nghĩ, rồi vội vàng đáp lại bằng hai câu Kiều: “Dù cho vật đổi sao rời/ Tử sinh phải giữ lấy lời tử sinh”, hắn muốn nhận sai về phần mình nhưng không quên nhắc khéo em dù thế nào đi nữa cũng “giữ lấy lời thề tử sinh”. Thế rồi họ lại về bên nhau để bù đắp lại những ngày giông bão.
  Tình yêu của em và hắn đẹp, trong sáng, không vụ lợi, không toan tính. Họ bỏ qua những rào cản về hoàn cảnh, về gia đình, dự định khi ra trường ổn định công tác sẽ báo cáo tổ chức và gia đình để lo chuyện cưới hỏi.
                              *  *  *                          
                                                                                                                                                                             
Bốn năm học sắp kết thúc, sinh viên chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp hoặc bài thi (nếu không đủ điều kiện viết luận văn). Hắn có ý thức chuẩn bị từ những năm đầu khoá học, nên không khó khăn gì để hoàn thành một luận văn mà dưới con mắt của các thầy đều đánh giá là xuất sắc.
  Trò đời, trời không chiều lòng người, hắn có quyết định trở lại                                              
chiến trường ngay cùng một số cán bộ làm nòng cốt xây dựng đội ngũ cán bộ làm công tác luật pháp chuẩn bị cho sau ngày giải phóng.
  Nhận được quyết định hắn bàng hoàng, hẫng hụt, mọi dự tính cho tuơng lai đều đổ vỡ. Hắn không dám chia sẻ với người yêu,chỉ khi em nhìn thấy thần sắc hắn thay đổi, em gặng hỏi nhiều lần, hắn đành nói thật:
  -Anh phải trở lại chiến trường. Nghe được tin sét đánh, em lẩy bẩy như cò gặp bão, bỏ ăn, nằm sụp như người ốm, không khóc mà nước mắt lúc nào cũng trào ra.
Đến cơ sự này hắn xác định phải cứng rắn để vực em qua cú xốc trời giáng. Cũng chẳng còn thời gian báo cáo tổ chức và gia đình để làm đám cưới.
  Trong những ngày gấp rút chuẩn bị lên đường, hắn cố gắng chăm sóc, bù đắp tình cảm cho em, chỉ với một điều nghĩ rằng không lâu, em phải chịu một mất mát quá lớn không chắc gì đứng vững!
  Trong tâm trí em, chỉ duy nhất một điều: chắc gì anh ấy còn sống trở về. Chiến trường nơi hòn tên mũi đạn, lại đang trong giai đoạn ác liệt nhất của cuộc chiến tranh! Lúc nào trong đầu em cũng với một câu hỏi: “liệu anh còn để trở về với em không?”
  Như hiểu được suy nghĩ của nhau, họ dành cho nhau tất cả, những vật chất và tinh thần mà họ có. Thế rồi cái gì đến cũng phải đến. Em dâng trọn trinh tiết cho tình yêu, không đắn  đo, toan tính. Lúc  đầu hắn cố  gắng  kìm nén tình cảm vì thương em, nếu một mai phải phơi xương nơi chiến địa biết đâu lại làm khổ em, nhưng rồi lý trí không thắng nổi bản năng, nhất là trong hoàn cảnh này.
  Ngày lên đường hắn không dám nói cho em biết, chỉ dám viết một phong thư và nhờ một người bạn mang đến trao cho em sau khi hắn đi rồi.                                               
  Nhận  được thư em không khóc, dường như em biết chắc giây phút này sẽ đến! Em câm nín, rời xa chỗ đông người, đi, về, đến lớp lặng lẽ như một cái bóng.
  Kẻ đi, đã đi xa nặng nề mang theo hình ảnh đôi mắt nàng “Maslova”. Người ở lại buồn như một cái xác không hồn. Trong khi chờ bổ nhiệm công tác em về thăm gia đình, thăm bà Viện trưởng.
  Phần buồn nhớ người yêu, phần tàu xe trắc trở, về đến nhà em chỉ nằm không buồn ăn uống, chuyện trò gì. Thấy con buồn bã xơ xác, bà Viện trưởng gặng hỏi, em đành nói hết sự thật. Nghe xong mẹ cũng se sắt lòng dạ, trước tình cảnh của con như thế người mẹ nào mà không lo lắng động lòng xót xa! Nhưng rồi bà phải tìm ra giải pháp ngõ hầu tháo gỡ bế tắc cho con, cho chính bản thân bà và gia đình.
  Với kinh nghiệm của người mẹ, bà biết chắc con mình đã có thai, lúc đầu bà cũng lo lắng khuyên con nên phá bỏ cái mấm sống đang hình thành mỗi ngày một lớn trong bụng. Nghe thấy thế em há hốc mồm, mắt dại đi như một con thú bị dồn vào đường cùng, em phản kháng theo bản năng. Khi tĩnh trí  lại em cũng không thể nào đang tâm phá bỏ kết quả tình yêu đã có giữa em với người mình yêu – dẫu có phải đánh đổi bằng cả mạng sống!
  Cả một tình yêu đẹp, kéo dài suốt bốn năm trời, sao lại có kết cục bi thảm thế này? Em nghĩ, tại sao ông trời lại cứ bày trò để hành hạ những người lành hiền yếu đuối như em, cho em nếm vị ngọt của tình yêu thế rồi đang tâm hắt bỏ trước mặt kẻ đang khát khô họng. Em bất lực trước mọi trò đùa của Tạo hoá!
  Biết lòng con sắt đá, tôn thờ mối tình đầu như một kẻ cuồng tín, bà Viện trưởng lại tìm một giải pháp khác. Ép con lấy chồng! Miễn là con gái có chồng thì thanh danh của bà mới được toàn vẹn.
  Bà cũng đã dặt ra nhiều giả thiết: Liệu người yêu của con gái bà có còn để trở về với mối tình đầu không? Một người con gái không chồng  mà có con thì cơ quan nào nhận nó vào làm việc, dù bà có dùng thanh thế của mình thì vị trí làm việc của con chắc gì được xứng đáng! Bây giờ người ta sống sợ vì dư luận, nhưng thân bại danh liệt cũng bởi dư luận. Muốn giữ danh dự cho gia đình và danh tiết cho con, vô tình bà trở nên  tàn nhẫn!
  Cuối cùng thì hôn nhân vẫn đến với em!
  Đêm tân hôn, thực sự vừa hổ thẹn vừa đắng cay, hổ thẹn bao nhiêu với người chồng mới thì đắng cay bấy nhiêu với cuộc đưa tang mối tình đầu.
 Tại sao em phải làm như thế - Tại ai? Tại ai! Tại sao hai người đàn ông em gặp trong đời, họ làm gì nên tội mà em lại phản bội và lừa dối họ? Cay đắng bao nhiêu thì càng tủi hổ bấy nhiêu.         
                                                 
                                 *  *  *
Truyện anh Tùng Văn viết rất sát thực, không biết anh có phải người trong cuộc không, Nhưng TB là một trong những chứng nhân của mối tình cay đắng ấy. Họ không thành đôi không phải do người phụ nữ thay lòng đổi dạ mà do chiến tranh, chiến tranh thì không nói trước được điều gì cả. Giờ đây người phụ nữ trong truyện của Tùng Văn vẫn canh cánh bên lòng vì món nợ
không thể nào trả được cho người yêu năm xưa. Chị ấy muốn cất công đi tìm mà không một bóng chim tăm cá. TB thương cho cả hai người...

Thái Bình 15/3/2014/TB
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tùng Sơn HN

Con tim thổn thức bồn chồn
Em tìm đâu được người hơn để mà...
Những người trát phấn đeo hoa
Chưa rơi mặt nạ chắc là em tin?

1.6.2014.TS
Kỷ sở bất dục vật thi ư nhân.
                        
         Tùng Sơn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

DNH

Niềm tin theo suốt cuộc đời
Phấn hoa tùy cảnh, tùy thời đó thôi
Không tin thì sự đã rồi
Mỗi người mỗi ngả, tách đôi cũng đành.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tùng Sơn HN


                             CHỈ CÒN LÀ HOÀI NIỆM


Sau một đêm, thế là tôi đã mất em. Em bỏ tôi lại và đến với người khác, sau một tin nhắn điện thoại "Em xin lỗi anh, em không còn xứng đáng với anh nữa (nghĩa là em không yêu anh nữa) em sẽ ra đi, anh cũng đừng quan  tâm đến em nữa.."
   Cuộc tình đến với nhau thì dài mà sao khi kết thúc lại ngắn ngủi và chóng vánh đến thế! Chia tay em tôi vẫn yêu em và thương em, lo cho em không biết em đến với người mới có hạnh phúc ? Đến giây phút này khi đã mất em thì lại càng yêu em hơn, đau đớn dằn vặt còn có ích gì. Khi có hạnh phúc trong tay thì coi là chuyện thường, nhưng tình yêu hạnh phúc cất cánh bay đi thì tưng hửng đứng nhìn, thật đáng trách và cũng đáng thương cho tôi. Kiểm tra lại thì tôi có làm gì nên tội để em  phải bỏ mà theo người khác.
   Em trách có lúc anh hững hờ không như lúc ban đầu nồng cháy. Nhưng giải thích với em bây giờ đã quá muộn. Cuộc yêu đương nào mà chẳng thế, kể cả khi đã thành vợ thành chồng, tình yêu nó kín đáo hơn, thầm lặng hơn, chẳng lẽ lúc nào cũng chỉ một lời ra rả là "anh yêu em", nó sẽ thành nhàm chán. Tình yêu lẫn tình thương nó hoà quyện làm một khó phân tách, nhưng chỉ khi có những biến động trong đời sống thì tình yêu và tình thương ấy sẽ bộc lộ và toả sáng, khác với người dưng nước lã. Nhưng em mải mê chạy theo cái phù phiếm bề ngoài để giẫm đạp lên thứ tình yêu đích thực  em vẫn đang thụ hưởng mà không hề hay biết,đó cũng là lỗi tại tôi sống bằng nội tâm, không thích phô trương, không phù phiếm, mà thời buổi bây giờ "không quảng cáo thì không bán được hàng" đã tiêm nhiễm vào đầu óc lớp trẻ rồi, không còn là "hữu xạ tự nhiên hương" nữa. Bản chất cái nội tâm thầm kín không có lỗi, lỗi là ở khi dâng hiến không một lời giải thích để khi thụ hưởng người ta không cảm nhận hết cái giá trị đích thực của nó mà thôi, âu cũng là lỗi tại tôi nên để người mình yêu đầu ấp má kề suốt năm tháng bỗng bỏ đi theo người khác mà nhẹ nhàng như ném một vật cũ bỏ đi vào sọt rác.
 Có lần trong shop thời trang người ta gặp một người đàn ông luống tuổi hỏi mua giày phụ nữ, ai cũng khen ông "gallant" tuy đỏ mặt, nhưng ông mặc kệ, cốt ông mua được giày tặng cho em nhân ngày sinh nhật.  Ông kín đáo tặng em mà không một lời giải thích.
   Nhận một tin nhắn lúc nửa đêm "Anh đã đỡ đau ngực chưa?" sao mà thấy quý giá, mọi ngày chuyện trò hỏi thăm nhau thấy bình thường , nhưng đêm nay em là của người khác rồi thì lời hỏi thăm của em nó vừa quý nhưng cũng nặng đến ngàn cân!
  Nợ tiền bạc còn hy vọng trả, nhưng nợ tình thì trả làm sao, kể cả khi đã nhắm mắt xuôi tay về cõi vĩnh hằng rồi cũng không thể nào trả được. Nhưng ai nợ ai? không ai nợ mà cũng chẳng ai đòi.
  Khi mới quen, thương em vì nhan sắc em không mặn mà để bon chen với đời trong khi xã hội sống buông thả, chuyên đi săn lùng những thú vui mới lạ không cần biết đến giá trị tinh thần, và cũng chẳng cần đến tính nhân văn. Họ ồ ạt chạy theo bóc vỏ rồi vứt bỏ. Yêu em vì nghĩ em có một tâm hồn trong trắng thánh thiện, em có yêu thì yêu mãnh liệt đến chết mới lìa. Không ngờ nửa đường đứt gánh, tôi ngỡ ngàng không lý giải nổi sự thay đổi tâm lý chóng vánh này.
 Em chỉ biết xin lỗi tôi vì đã phản bội tôi để theo người khác. Tôi động viên em, em không có lỗi, lỗi là do tôi, tôi không đủ sức hấp dẫn để giữ em ở lại.
  Chắc là tôi sẽ vượt qua cơn xốc trời giáng này, lạy trời cho tôi có nghị lực vượt qua được không thì chắc là chết. Tôi không sợ chết, nhưng cái chết tủi nhục quá! Tại sao tôi lại đến bước này, người yêu ơi là người yêu, người tình ơi là người tình!
  Vào lúc nửa đêm của mấy đêm nay, tôi tìm em khẩn cầu em hãy nghĩ lại và quay về với tôi, tôi tha thứ và bỏ qua sự nông nổi vụng dại của em, em lắc đầu rồi nhận lỗi đã phản bội tôi để đến với người khác. Bây giờ không nỡ lòng nào lại làm khổ cả hai người. Tôi nói với em, “chẳng lẽ tình yêu anh dành cho em lại không sâu nặng hơn tình yêu mới chớm với người khác sao?”.Em im lặng! Chao ôi! Ăn mày xôi thịt còn no bụng ,đây tôi ăn mày tình yêu có khốn khổ cho một thằng đàn ông không?
  Tôi lại sực nhớ đến thân phận Xuý Vân trong tích chèo “Xuý Vân giả dại”, và thương cho số kiếp của những người đàn bà nông nổi, một chốc chạy theo những những phù hoa trôi nổi để rồi chuốc lấy đau thương. Những  câu hát điệu sa lệch thoát ra từ miệng Xuý Vân cứ ám ảnh tôi mãi.
    Bao nhiêu  kỷ niệm đẹp khi yêu nhau bây giờ chỉ còn là những hoài niệm.
     Cuối cùng tôi đành phải khuyên em hãy nghe theo tiếng gọi của con tim, hãy bước qua lời thề khi xưa mà đến với tình yêu mới, đừng bỏ lỡ cơ hội này, nếu người mới em theo mà tốt thì em có hạnh phúc, bằng không họ đối xử không tốt thì em phải cắn răng chịu khổ, chẳng lẽ không có hạnh phúc em lại bỏ để đi tìm người khác? Anh vẫn  theo từng  bước em đi. Em không nói gì.
 Vậy là đêm nay tôi còn lại một mình!

1.6.2014.Tùng Sơn


TS xin ké anh TV một bài vào trang văn của anh. Xin cảm ơn. TS
Kỷ sở bất dục vật thi ư nhân.
                        
         Tùng Sơn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tùng Sơn HN

"Thượng đế không có trận giận dữ nào bằng khi tinh yêu đã trở thành lòng căm ghét..."

Johnlocke
Kỷ sở bất dục vật thi ư nhân.
                        
         Tùng Sơn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thái Bảo

CON THÚ TẬT NGUYỀN

Anh như con thú tật nguyền, yêu rồi bị phụ bạc, anh lẻ loi cô đơn, ôm vết thương lòng như con thú bị thương lúc nào cũng rỉ máu. Con thú liếm mãi cái vết thương rồi đến một lúc sức tàn lực kiệt và chết!

22/7/2014/TB
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 4 trang (33 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối